Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi - Chương 1797: 1797: Bắt Cóc




Hiện tại cũng coi như "chân tướng rõ ràng".

"Người thật sự không theo chúng ta về vương đình sao?" Người của Ngụy Thư Tĩnh hỏi.

Vân Trân lắc đầu: "Các ngươi đi đi. Hôm nay ta tới chỉ để biết một đáp án."

Nàng chỉ muốn biết tại sao Ngụy Thư Tĩnh lại viết cho nàng một phong thư như vậy.

Nàng muốn biết nguyên nhân.

Nàng cũng muốn xác định Ngụy Thư Tĩnh vẫn an toàn.

Lúc này, nàng đã có được đáp án nàng muốn.

Ngụy Thư Tĩnh chỉ là bị người ta che mắt, không hề gặp nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ cần người của mình trở về, y sẽ biết tất cả chân tướng.

Hiện tại, cứ để mọi chuyện đặt dấu chấm câu ở chỗ nàng đi.

"Các ngươi đi nhanh đi, nếu chậm, sợ là không kịp nữa." Vân Trân nói với người của bộ lạc Sư Thứu.

Bọn họ nhìn nhau.

...

Nguyên Bảo dẫn thị vệ bao vây khách điếm.

Khi hắn dẫn người xông vào trong, phát hiện trong khách điếm chỉ có một mình Vân Trân. Dù là "khách" hay tiểu nhị lão bản đều không thấy bóng dáng.

"Các ngươi muốn tìm gì?" Vân Trân ngồi giữa đại đường nhìn bọn họ.

Nguyên Bảo ngây ra một lúc, sau đó cùng thị vệ hành lễ với Vân Trân.

"Hoàng Quý Phi nương nương." Nguyên Bảo lộ vẻ khó xử, "Xin hỏi Hoàng Quý Phi nương nương tại sao lại ở đây."

Vân Trân đặt ly trà xuống bàn, hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không thấy bổn cung đang ở đây uống trà à?"

"Hả..." Nguyên Bảo sửng sốt.

"Chẳng qua bổn cung đột nhiên muốn tới đây uống trà, nên tới đây thôi, chẳng lẽ không được?"

"Đương nhiên có thể." Nguyên Bảo cúi đầu, "Vậy nô tài lại cả gan hỏi một câu, xin hỏi Hoàng Quý Phi nương nương, người vốn ở khách điếm này... Đi đâu cả rồi?"

"Người trong khách điếm đi đâu, làm sao bổn cung biết? Lúc bổn cung tới, trong khách điếm này chỉ có một mình bổn cung! Ngươi cho rằng bổn cung nên biết bọn họ đi đâu sao? Bổn cung không phải thần tiên."

Nguyên Bảo cứng họng.

Vân Trân không phải cố ý làm khó Nguyên Bảo.

Rất nhanh, nàng đã đứng dậy.

"Thôi, bãi giá hồi cung. Bổn cung nghĩ người ở trong cung đã chờ không kịp rồi." Hết câu, nàng nâng bước ra ngoài.

Nguyên Bảo thấy thế, lộ vẻ do dự. Hắn ra hiệu cho thị vệ bên cạnh.

"Các ngươi muốn đi đâu?" Vân Trân cản thị vệ lại, "Bổn cung nói trước khi bổn cung tới, nơi này không có người ngoài. Chẳng lẽ ngay cả lời bổn cung các ngươi cũng không tin?"

"Thần không dám." Thị vệ quỳ xuống.

Vân Trân nheo mắt nhìn họ: "Nếu không dám, tại sao còn cãi lệnh bổn cung?"

"Cái này..." Thị vệ nhìn Nguyên Bảo.

Tuy bọn họ phụng mệnh tới, nhưng người trước mắt là Hoàng Quý Phi đương triều, là phi tử bệ hạ sủng ái nhất. Nếu đắc tội nàng, chỉ sợ ngày tháng sau này...

"Nếu Hoàng Quý Phi nương nương đã nói không có, vậy là không có." Nguyên Bảo nhíu mày, "Còn không mau chuẩn bị, Hoàng Quý Phi nương nương muốn bãi giá hồi cung."

"Vâng." Thị vệ lĩnh mệnh.

...

Vân Trân bãi giá hồi cung.

Trên đường đi, sắc mặt nàng không chút gợn sóng.

Không ai biết nàng đang nghĩ gì.