Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi - Chương 187: Được Cứu




Sau nửa canh giờ, Vân Trân đỡ Liễu trắc phi từ sau bình phong đi ra.

"Nương nương!"

"Nương nương!"

Người bên dưới vội hành lễ.

Vân Trân đợi bà ấy ngồi xuống sau, mới đi đến bên cạnh Triệu Húc chờ.

"Ngươi chính là Tứ thiếu gia?" Liễu trắc phi hỏi Triệu Húc.

Liễu trắc phi là mỹ phụ hơn ba mươi tuổi, dung mạo minh diễm động lòng người, trong ánh mắt lộ vẻ cao ngạo. Hiện tại, bà ấy lặng lẽ đánh giá Triệu Húc trước mặt.

Triệu Húc ôm quyền, đáp: "Vâng."

"Hừ!" Không biết nghĩ tới chuyện gì, Liễu trắc phi cười lạnh một tiếng, "Hay lắm! Không hổ là nhi tử Tô Uyển Khanh dạy ra."

Triệu Húc đứng ở đó, không tiếp lời.

Vân Trân nghiêng đầu trộm nhìn hắn.

"Nương nương!"

Bỗng, Ngưu ma ma lúc trước áp giải Vân Trân vào đi đến bên cạnh Liễu trắc phi, khom lưng thì thầm bên tai bà vài câu.

Khi nãy thời điểm Vân Trân giải độc cho Liễu trắc phi, Ngưu ma ma này đã dẫn Thúy Vân đi, nghiêm hình tra hỏi, hiện tại hẳn đang bẩm báo kết quả với Liễu trắc phi.

Bang!

Ai ngờ Liễu trắc phi sau khi nghe xong, trực tiếp đập bàn một cái, khiến hạ nhân Liễu Viên đều phải hoảng sợ.

"Hay cho một Vương Bảo Như! Tai mắt đã sắp xếp tới bên cạnh Liễu Hương Hàm ta rồi!" Liễu trắc phi nổi giận, trong đôi mắt phượng mỹ lệ tràn ngập hận ý.

Nhìn tới đây, Vân Trân như hiểu ra mọi chuyện.

"Tứ thiếu gia." Có lẽ nhớ ra còn có người ngoài ở đây, Liễu trắc phi kìm nén lửa giận, trầm giọng nói với Triệu Húc, "Chuyện hôm nay, là người trong viện ta lỗ mãng. Ngày khác, ta sẽ bảo bọn họ tới Thính Tuyết Hiên bồi tội. Có điều hiện tại, ta phải thanh lý môn hộ, không tiện tiếp đáp. Hồng Đại, tiễn khách!"

"Tứ thiếu gia, mời bên này..."

...

Hồng Đại tiễn bọn họ tới cửa Liễu Viên liền rời đi.

"Trân Nhi, ngươi không sao thì tốt!" Người vừa đi, Quả Nhi liền nắm tay Vân Trân, cao hứng nhảy dựng lên.

Nguyên Bảo và Xuân Miêu cũng cao hứng vì nàng.

"Còn phải đa tạ mọi người. Nếu không nhờ mọi người đuổi tới, chỉ sợ ta sớm đã mất mạng." Vân Trân nói. Nói rồi, nàng lại nhìn Triệu Húc.

Đối diện với ánh mắt cảm tạ của nàng, Triệu Húc theo phản xạ có điều kiện trừng mắt lại.

"Trân Nhi, mặt ngươi sao vậy?" Quả Nhi bỗng hét lên.

Sắc mặt Triệu Húc cứng đờ.

Vân Trân vội lui về sau một bước, che mặt, coi như không có chuyện gì mà cười nói: "Không sao không sao! Chỉ là không cẩn thận..."

"Ngươi gạt người! Rõ ràng bị người ta đánh!" Quả Nhi vạch trần.

"Ta thật sự không sao! Trở về sát chút rượu thì tốt rồi." Vân Trân vội tránh đi, lại ngượng ngùng nhìn thoáng qua Triệu Húc, không ngờ lại bắt gặp vẻ mặt nổi giận đùng đùng của đối phương.

"Nguyên Bảo, đi thôi!" Nói xong, Triệu Húc bỏ đi.

"Thiếu gia, ngài chờ nô tài với!" Nguyên Bảo đuổi theo sau.

Vân Trân ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Triệu Húc.

Nàng thật không rõ, vì sao hắn lại đột nhiên tức giận?

...

"Ta nói nè Vân Trân, lần này ngươi có thể hóa hiểm gặp lành, thật sự nên cảm tạ thiếu gia. Nếu không phải thiếu gia, hôm nay chuyện của ngươi đã không dừng ở đây. Ngươi không biết đâu, thời điểm thiếu gia biết ngươi bị đưa tới Liễu Viên, ngài ấy gấp gáp trở về, ta thiếu chút không đuổi theo kịp..."

Sau khi về Thính Tuyết Hiên, lúc Quả Nhi lau mặt cho nàng, ở bên cạnh nhắc mãi.

"Ngươi nói ngài ấy rất sốt ruột?"

Tay Vân Trân cứng đờ.