Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 189






Tô trắc phi vừa về liền gọi Vân Trân qua, rất có khả năng là vì việc của Liễu trắc phi.

Nhưng chờ Vân Trân qua, Tô trắc phi lại không nói gì, trực tiếp bảo nàng quỳ trên nền tuyết.

"Ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?" Giờ phút này, Tô trắc phi mặc áo khoác nhung màu xanh ngọc, cúi đầu nhìn Vân Trân quỳ trước mặt.

Vân Trân ngẩng đầu, nhìn bà ta: "Nô tỳ không biết."
"Hay lắm!" Tô trắc phi cười lạnh, "Nếu không biết, vậy thì quỳ ở đây, chờ ngươi quỳ đến khi nào hiểu ra thì đứng dậy!"
Dứt lời, bà ta xoay người vào trong.

...!
Vân Trân quỳ dưới đất.

Tô trắc phi hỏi nàng, sai ở đâu?
Nàng biết, Tô trắc phi muốn hỏi chuyện Liễu trắc phi trúng độc.

Rất khó phòng bị kẻ có lòng muốn hại mình!
Thúy Vân đẩy nàng đến trước mặt mọi người, ngoại trừ chủ động giải độc cho Tô trắc phi, tự bảo về mình, nàng thật sự không còn con đường nào khác.

Cho dù lặp lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.


Tô trắc phi muốn nàng nhận sai, chẳng qua vì cảm thấy nàng cãi mệnh lệnh, bại lộ chuyện bản thân biết y thuật.

...!
Vào đêm, trời đổ tuyết.

Bông tuyết bay khắp bông trung, không bao lâu đã dày đặc như lông vũ.

Vân Trân trầm mặc quỳ trên nền tuyết, tùy ý để bông tuyết rơi xuống đầu, xuống vai, cuối cùng tạo thành một tầng tuyết trắng trên người...!
"Thiếu gia, cầu xin ngài cứu Trân Nhi đi." Quả Nhi quỳ gối trước mặt Triệu Húc, cầu xin, "Bây giờ bên ngoài tuyết lớn như vậy, Trân Nhi đã quỳ mấy canh giờ, còn quỳ nữa, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Thiếu gia, cầu xin ngài, hiện tại chỉ có mình ngài có thể cứu được Trân Nhi..."
"Đúng vậy thiếu gia, ngài giúp Trân Nhi đi." Nguyên Bảo phụ họa.

Triệu Húc đứng bên cửa sổ, vị trí của hắn lúc này ở lầu hai, vừa lúc có thể nhìn thấy Vân Trân quỳ trong viện của Tô trắc phi.

Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, Triệu Húc dường như vẫn có thể đoán được thái độ của nàng lúc này.

Cho dù tuyết lớn khiến nàng lạnh đến run bần bật, mất đi tri giác, lạnh đến nói không ra lời, nhưng đôi mắt bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh kia vẫn tràn ngập quật cường cùng không thỏa hiệp.


Hắn biết, vẫn luôn biết.

Sáu năm trước, khi đoàn xe gặp cướp ở ngoại thành, hắn thuyết phục mẫu phi dẫn người trở về cứu viện.

Trên sơn đạo bị tuyết lớn bao trùm kia, trên sơn đạo vừa trải qua một hồi giết chóc, một khắc hắn nhảy xuống xe ngựa, kỳ thật ánh mắt đầu tiên nhìn tới không phải A Tĩnh, cũng không phải ma ma, mà là nữ hài rõ ràng nhỏ yếu, rõ ràng không thu hút lại dũng cảm cầm kiếm bảo vệ mọi người.

Lúc ấy, từ đôi mắt đó hắn nhìn thấy sự quật cường không bị thuần phục.

Cũng từ lúc ấy, hắn bắt đầu chú ý tới nữ hài không quá giống tiểu nha hoàn này.

Cho dù hiện tại nàng thay đổi thế nào, sáu năm trước thứ hắn nhìn thấy từ trên người nàng đến nay vẫn không hề biến mất.

"Trân Nhi!"
Bỗng, bên cạnh truyền tới tiếng hét.

Triệu Húc hoàn hồn, phát hiện người trên nền tuyết không biết từ khi nào đã ngã xuống.

"Thiếu gia, ngài đi đâu..."
Phía sau truyền tới tiếng kinh ngạc của Nguyên Bảo.

Mà thân ảnh Triệu Húc sớm đã biến mất ở cửa.

Đúng vậy, dù hắn tự nói với chính mình thế nào, đừng để bị nàng mê hoặc, đều mềm lòng với nàng, hắn vẫn không khống chế được mà bị nàng hấp dẫn, vì nàng mà mê muội, vì nàng mà động tâm.

Thì ra có một số người, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, nàng sớm đã kén rể đâm chồi, chui vào thật sâu trong đáy lòng ngươi..