Nhất thời, mọi người đều trốn xa, sợ độc trùng đáng sợ kia tập kích.
"Ngươi... Sao ngươi có thể cầm đồ vật đáng sợ như vậy?" Đông Thiền nhìn chằm chằm con sâu trên hộp gấm kia, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Vân Trân thở dài, u sầu nói: "Đông Thiền tỷ tỷ, đây đương nhiên không phải đồ của muội. Thứ này phát hiện trong thư lâu của thiếu gia, không biết vì sao lại chui vào hộp gấm. Muội vừa lúc đi ngang bên ngoài thư lâu, gặp thiếu gia, thiếu gia liền bảo muội tìm một chỗ đốt đi."
Người đối diện nghe tới sửng sốt, hiển nhiên đã tin bảy tám phần.
"Vậy vừa rồi lúc Đông Thiền tỷ tỷ hỏi ngươi, sao ngươi còn ấp a ấp úng?" Phán Nhi hỏi.
"A, ta cũng sợ mà. Hơn nữa thiếu gia bảo ta không được để lộ ra ngoài." Tới đây, Vân Trân lại nhướng mày, cáu kỉnh nói, "Nếu mọi người không tin, có thể theo ta đi hỏi thiếu gia cho rõ ràng! Ta tin chắc thiếu gia sẽ thay ta làm chủ! Khi nãy nương nương vừa tuyên bố, đêm mai sẽ dẫn Đông Thiền tỷ tỷ vào cung dự tiệc, nếu ngay cả lời thiếu gia nói Đông Thiền tỷ tỷ cũng không tin, chúng ta vẫn có thể đi tìm nương nương phân xử. Ta nghĩ, nương nương chắc chắn sẽ trả lại cho ta sự công bằng!"
Nói xong, Vân Trân tỏ vẻ căm giận, giống như thật sự bị đối đãi bất công.
"Muội thấy ả cố ý lôi thiếu gia ra chính là..." Phán Nhi chỉ vào nàng, nói.
Bang!
Nhưng không đợi nàng ta nói xong, Đông Thiền trực tiếp tát nàng ta một cái.
"Đông Thiền tỷ tỷ?" Phán Nhi khiếp sợ.
Những nha hoàn khác cũng giật mình.
Đông Thiền lạnh giọng: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Phán Nhi này đúng là ngu xuẩn!
Nàng vất vả lắm mới được nương nương ưu ái, đêm mai có thể theo tiến cung hầu hạ, lúc này mới tuyên bố, nàng ngay sau đó liền dẫn người đi giằng co trước mặt nương nương. Chuyện này còn liên quan tới Tứ thiếu gia. Mặc kệ đến cuối cùng đây có phải sự thật hay không, Tô trắc phi khẳng định cũng sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của nàng, nói không chừng vừa giận liền trực tiếp thay người tiến cung được chọn.
Phàn Nhi ngu ngốc này, không chỉ không giúp nàng, còn kéo chân nàng, nàng sao có thể không giận?
"Đông Thiền tỷ tỷ, muội đi tìm thiếu gia làm chứng cho muội ngay!" Đúng lúc này, Vân Trân lại nói.
"Đứng lại!" Đông Thiền hét lớn.
Vân Trân dừng bước, nghi hoặc nhìn nàng ta.
Đông Thiền hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: "Thiếu gia ngày thường bận rộn như vậy, chút việc nhỏ này sao có thể đi làm phiền ngài ấy?"
"Vậy..." Vân Trân do dự.
"A, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Là nha đầu Phán Nhi kia làm quá, hại ta hiểu lầm!" Đông Thiền nói, "Cho nên, chúng ta vẫn là đừng vì chút việc nhỏ này làm phiền thiếu gia."
"Vâng." Vân Trân thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, "Có lời này của tỷ tỷ, Trân Nhi an tâm rồi."
"Nếu đã vậy, chúng ta đi đây!"
Dứt lời, Đông Thiền muốn mang người rời đi.
"Đông Thiền tỷ tỷ chờ một chút!"
Vân Trân lại gọi.
Đông Thiền dừng bước, ánh mắt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa?"
Vân Trân giơ tay, sợ hãi chỉ vào độc trùng dưới đất: "Đông Thiền tỷ tỷ, tỷ đi rồi, vậy độc trùng này phải làm sao đây?"
"Độc... Độc trùng... Ta nhớ mình còn việc phải làm, đi trước đây! Chuyện độc trùng, ngươi tìm những người khác giúp ngươi đi." Đông Thiền không dám nhìn độc trùng dưới đất, nói xong liền vội vàng rời đi.