"Vương gia!" Lúc này, vương phi cau mày, lên tiếng, "Sao có thể chỉ dựa vào một tên ngốc mà kết luận Ngọc Dao có tội? Nói không chừng, có kẻ dụng tâm kín đáo, cố ý dạy cho Ngũ thiếu gia. Đúng không Thấm phu nhân?"
"Thiếp thân không dám!" Thấm phu nhân vội đứng ra, đi đến bên cạnh Triệu Du, nói với Ninh Vương, "Hôm ấy, lúc Du Nhi trở về, quả thật cả người ướt đẫm. Nói không chừng đúng như tỷ tỷ nói, là Du Nhi không cẩn thận ham chơi, rơi xuống nước mà bị ướt..."
"Đủ rồi!" Nghe đến đó, Ninh Vương tức giận tới đập bàn một cái, lạnh lùng quát, "Các ngươi cho rằng bổn vương là kẻ ngốc hả? Ngay cả chuyện dễ hiểu như vậy cũng không nhìn rõ?"
Dứt lời, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Nhân lúc mọi người đều chú ý tới Ninh Vương và Triệu Ngọc Dao, Vân Trân duỗi tay vỗ vai Triệu Du, trấn an nó.
"Hôm nay tập hợp ở đây không phải vì cái chết của Mặc Thư sao?" Tô trắc phi bỗng lên tiếng.
Tô trắc phi vừa nói xong, Liễu trắc phi liền tiếp lời: "Tô phi muội muội nói không sai. Có điều cái chết của Mặc Thư đúng là kỳ quái. Trong tay Mặc Thư cầm di thư, nói Đại tiểu thư hại chết mình. Nhưng Đại tiểu thư thì sao, lại nói bản thân không hại chết nàng ta, chỉ không cẩn thận trừng phạt nàng ta một chút, rút đầu lưỡi của nàng ta mà thôi... Có điều, ta muốn hỏi Đại tiểu thư một câu, Mặc Thư rốt cuộc đã phạm tội gì mà khiến Đại tiểu thư tức giận như thế?"
Lập tức, mọi người đều nhìn về phía Triệu Ngọc Dao.
"Ta... Nàng ta..."
"A!" Liễu trắc phi cười bảo, "Thật ra không cần phức tạp như vậy. Vương gia chỉ cần gọi tất cả nha hoàn trong viện Đại tiểu thư tới, thẩm vấn một hồi, mọi chuyện đều sẽ rõ. Còn về những kẻ làm bẩn thân mình Mặc Thư, tin rằng rất nhanh cũng có thể tra được."
"Phụ vương..."
"Vương gia, không thể!"
Triệu Ngọc Dao và vương phi cùng nói.
Nhưng Ninh Vương lúc này đã thất vọng tột đỉnh với Triệu Ngọc Dao, cho nên, thời điểm Liễu trắc phi đưa ra kiến nghị này, ông ấy căn bản không hề do dự, trực tiếp phái người thẩm vấn hạ nhân Ngọc Dao Cư.
...
Không ai rời đi.
Tất cả mọi người đều ở đại sảnh chờ kết quả.
Vân Trân cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua khoảng nửa canh giờ, Liễu trắc phi dẫn theo một nha hoàn xuân phong đắc ý trở về.
Nha hoàn kia ở trước mặt mọi người kể lại chuyện tối hôm đó, không chỉ nói Triệu Ngọc Dao ra lệnh lấy kim đâm vào ngón tay Mặc Thư thế nào, rút đầu lưỡi nàng ta ra sao, còn kể chuyện ngày ấy ở bên hồ thủy tạ trong rừng trúc, Triệu Ngọc Dao "trừng phạt" Vân Trân thế nào, không màng cốt nhục thân tình hạ lệnh đẩy Ngũ thiếu gia xuống hồ ra sao...
Đợi nha hoàn nói xong, đại sảnh an tĩnh hồi lâu.
Lâu đến mức Vân Trân cho rằng Ninh Vương đã biến thành một pho tượng đá.
Cuối cùng, Ninh Vương không màng vương phi thỉnh cầu, hạ lệnh bảo quản sự đưa Triệu Ngọc Dao đến chùa cổ ngoại ô, mang tóc tu hành.
Triệu Ngọc Dao sợ đến ngất đi.
Mà Mặc Thư đã chết được hậu táng, đồng thời cho người nhà nàng ta chút bạc coi như an ủi.
Thấm Viên bên kia, Ninh Vương cũng ban thưởng không ít.
Từ thủy tạ trong rừng trúc đến Mặc Thư treo cổ...
Đủ loại chuyện, tới đây xem như hạ màn.
Còn về Vân Trân, tuy rằng cũng là người bị hại, nhưng lại khiến Ngũ thiếu gia vì mình mà mạo hiểm, cho nên đến cuối cùng cũng chịu trừng phạt không lớn không nhỏ, phạt một tháng tiền công.
...
Sự việc xem như hạ màn.
Ninh Vương mang tâm trạng nặng nề rời đi.
Vân Trân cũng đi theo Tô trắc phi, từ xa nhìn Quả Nhi, gật đầu với nàng ấy.
"Theo ta qua đây."
Đúng lúc này, bên tai truyền tới tiếng của Tô trắc phi.