Vân Trân nhìn bốn người trong đình, tuy biết bọn họ sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nàng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Trong lúc này, bên phía bọn họ có người định lên thuyền rời đi trước.
Nhưng lần này Vương Tử Anh đã thông minh hơn, trước đó, gã đã sai người mở giây buộc thuyền. Hiện tại, những con thuyền đó sớm đã theo gợn nước đi xa.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể chờ nhóm người Triệu Húc xử lý Vương Tử Anh xong mới có thể rời đi.
"A, Liễu công tử không sao chứ!"
"Triệu huynh cẩn thận!"
"Lưu công tử chú ý dưới chân..."
...
Nhóm người ở bên ngoài túm lại, căng thẳng nhìn người trong đình.
Vân Trân nhấp môi.
Trước mắt xem ra, chỉ có thể chờ người của Vương Tử Anh dùng hết đá nhỏ, bọn họ bên này mới có cơ hội.
Nhưng ngay lúc này, đám người chen về phía nàng.
Vân Trân lui hai bước, bỗng, phía sau có người đụng vào nàng.
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, cả người đã rơi xuống hồ.
"A, có người rơi xuống nước!"
Bên cạnh có người hét lên.
Người trong đình nghe thấy, theo bản năng nhìn qua.
"Ta xuống cứu người."
Có thuyền phu vội nhảy xuống nước.
Hai người Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh nhìn qua, không lập tức nhận ra rằng người rơi xuống nước là Vân Trân, đồng thời đã có người nhảy xuống, cho nên bọn họ lại chuyên tâm đối phó Vương Tử Anh.
Bên này, Vân Trân không chút phòng bị mà ngã xuống nước, chờ nàng hoàn hồn, cả người đã sắp chìm vào đáy hồ.
Nàng theo bản năng giơ tay, muốn bơi lên trên.
Bịch!
Ngay lúc này, thuyền phu cũng nhảy xuống.
Thân thể Vân Trân không chịu khống chế, bị dạt đi.
Nàng ở dưới nước nhìn thuyền phu kia tới gần.
Nàng cho rằng người nọ tới giúp mình, nhưng không ngờ, người nọ lại duỗi tay bóp lấy cổ nàng, nhấn nàng chìm xuống nước.
Hả?
Nàng mở lớn hai mắt, nhìn sát ý tràn ngập trong mắt đối phương.
Không xong rồi!
Gã muốn hại nàng!
Vân Trân ra sức giãy giụa.
Nhưng người nọ đã vòng ra sau bóp lấy cổ nàng.
Ưm, ưm...
Không xong rồi!
Cứ tiếp tục như vậy, nàng chắc chắn sẽ chết.
Trong hoảng loạn, nàng sờ đến túi thuốc trên eo.
Nước vào túi thuốc, không dễ mở.
Nàng thử rất nhiều lần, khó khăn lắm mới lấy ra được một cây ngân châm, không thèm nhìn liền đâm vào tay người nọ.
Người nọ đau đớn, đẩy nàng ra.
Vân Trân nhân cơ hội này bò lên mặt hồ.
Ngay thời điểm nàng sắp ngoi lên, người kia đã đuổi kịp, bắt lấy mắt cá chân của nàng. Vân Trân còn chưa kịp hít thở, lại bị kéo xuống nước.
Không, không!
Vân Trân mở lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn mặt hồ gần trong gang tấc, thân thể bị đối phương cứ thế kéo xuống.
Không, đừng, đừng!
Có bọt khí từ miệng nàng thoát ra.
Nhìn thấy ta, nhìn thấy ta!
Nàng hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía đình, cả người không ngừng chìm xuống.
...
Giờ khắc này, Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh như cảm nhận được, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía đám người.
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện không thấy bóng hình quen thuộc kia đâu.
"Trân Nhi!"
Không biết ai kêu lên.
Sau đó, là hai tiếng nhảy xuống nước.
"Tứ thiếu gia, hai người làm gì vậy?"
"Ngụy thiếu hiệp?"
...