Thời điểm Tô trắc phi nói chuyện, Vân Trân nhìn chằm chằm dưới chân.
Xem ra, thuyền phu kia không nói tất cả cho Tô trắc phi. Nếu Tô trắc phi biết, bà ta đã đoán được kẻ thật sự đứng sau, chỉ sợ không rảnh bịa đặt lý do này.
Lý do này, cũng chỉ lừa được Triệu Húc bọn họ.
Nhưng, bọn họ thật sự bị lừa.
Trong dự kiến, Vân Trân không hề thấy khó chịu.
Có điều, thuyền phi kia bị tiễn đi rồi?
Tiễn đi đâu?
Đương nhiên là địa phủ.
...
Cuối cùng, Tô trắc phi giữ Triệu Húc ở lại, có lẽ còn có chuyện muốn nói với hắn.
Một mình Vân Trân rời đi.
Nàng vừa tới cửa viện, liền đụng phải Tô Thanh Loan cùng nha hoàn tới.
Vân Trân từ xa nhìn Tô Thanh Loan, dùng sự kiên nhẫn xưa nay chưa từng có quan sát nàng ta.
Nàng thật sự muốn biết, vì sao dưới một gương mặt đơn thuần vô hại như vậy lại là trái tim ngoan độc?
Giữa họ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, thế mà một hai phải bắt nàng chết?
Hay là, nàng cự tuyệt yêu cầu làm nha hoàn của Tô Thanh Loan?
Vân Trân thật sự không đoán được.
...
Chờ Tô Thanh Loan tới gần, Vân Trân cúi đầu, theo lệ thường hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Thanh Loan tiểu thư."
"Trân Nhi, ngươi vẫn ổn chứ?" Tô Thanh Loan tỏ vẻ quan tâm, "Lúc sau ta mới nghe nói chuyện của tên thuyền phu kia."
"Đa tạ Thanh Loan tiểu thư quan tâm, nô tỳ không sao."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Tô Thanh Loan gật đầu, lại làm bộ lơ đãng hỏi, "Lúc này ngươi tới đây, là cô mẫu thẩm vấn ra gì sao?"
"Đúng vậy." Vân Trân đáp.
"Là ai?" Tô Thanh Loan hỏi.
Vân Trân ngẩng đầu, đối diện với nàng ta.
Nhưng nàng lại không tìm được nửa điểm chột dạ trong mắt Tô Thanh Loan.
Vân Trân lần nữa cúi đầu: "Về chuyện này, nô tỳ không dám nói bậy. Nếu Thanh Loan tiểu thư muốn biết, người vẫn nên đi hỏi Tô phi nương nương đi. Nô tỳ còn có việc khác, xin cáo lui trước."
Nói xong, Vân Trân hành lễ rời đi.
Tô Thanh Loan nhìn theo bóng dáng này, cất đi ý cười trong mắt.
"Trân Nhi này đúng là không biết điều." Hỉ Nhi bất mãn, "Tiểu thư người quan tâm nàng ta, nàng ta thế mà bảo tiểu thư đi hỏi Tô phi nương nương, nô tỳ trước nay chưa từng thấy ai như vậy."
...
Một canh giờ sau, Bích Diên hầu hạ Tô trắc phi rửa mặt chải đầu.
Sau khi nha hoàn mang chậu nước rời đi, trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người. Bích Diên đứng sau Tô trắc phi, giúp bà ta gỡ châu thoa xuống.
"Nương nương, nô tỳ nhiều lời một câu. Chuyện xảy ra chiều này, cho dù Trân Nhi biết được chân tướng thì thế nào? Với tính cách của nàng ấy, cho dù biết, cũng không dám làm gì Thanh Loan tiểu thư, người cần gì phải tốn nhiều tâm tư như vậy?"
Tô trắc phi nhìn chằm chằm bóng người trong gương đồng, không trực tiếp trả lời Bích Diên, mà hỏi: "Ngươi cảm thấy tính cách của Trân Nhi là gì?"
"Thông minh cơ trí có, tính kế thủ đoạn có, bản lĩnh khác cũng có, chỉ là hơi mềm lòng." Bích Diên đáp.
"Mềm lòng?" Tô trắc phi lắc đầu, "Đó là vì ngươi chưa chứng kiến thủ đoạn thật sự của nó."
Cho dù là con thỏ, bị chọc cho nổi giận cũng sẽ cắn người.
Huống chi là người không thiếu thủ đoạn như Vân Trân?
Ngay cả Tô trắc phi cũng không rõ, sau khi đẩy nàng vào tuyệt cảnh, nàng có thể có lực phá hoại thế nào!
"Nói với Thanh Loan, bảo nó gần đây ít ra ngoài đi." Tô trắc phi phân phó.
Bích Diên kinh ngạc.
Chẳng lẽ nương nương sợ Trân Nhi nhận ra điều gì, ra tay với Thanh Loan tiểu thư sao?