Một năm nay Tôn Thúy Nga ở Tây Nhung rốt cuộc đã gặp chuyện gì, Vân Trân không biết. Nàng chỉ biết, thù hận đã khiến Tôn Thúy Nga vặn vẹo.
Lúc trước, nàng mạo hiểm thả Tôn Thúy Nga đi, một là không muốn bị Tô trắc phi hoàn toàn không chế, trở thành binh khí máu lạnh cho bà ta sử dụng, hai là giữ Tôn Thúy Nga lại, tương lai có lẽ sẽ khiến Tô trắc phi ngột ngạt.
Chỉ là không ngờ, dục hỏa trùng sinh không phải phượng hoàng, mà là lệ quỷ từ địa ngục trở về báo thù.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Vân Trân nhìn nàng ta, hỏi.
Tôn Thúy Nga cười lạnh: "Khi nãy ta ở bên ngoài nghe các ngươi nói muốn lợi dụng Nhung Nhung lật đổ vương phi ở Ninh Vương phủ. Nếu người của Ninh Vương phủ chưa từng gặp Nhung Nhung, ta đây có thể giả trang Nhung Nhung vào Ninh Vương phủ, thay các ngươi đối phó vương phi. Đồng thời, ta cũng có thể mượn thân phận Nhung Nhung tìm nữ nhân kia báo thù!"
Tôn Thúy Nga nói xong, Vân Trân hơi nhíu mày.
Nàng không thể không thừa nhân, đề nghị của Tôn Thúy Nga khiến nàng lung lay.
Nhung Nhung từ nhỏ được nuôi nấng ở Thanh Phong Quan, lại hàng năm ốm đau nằm trên giường, ngay cả Thanh Phong Quan cũng rất ít người gặp nàng ấy. Có thể chứng minh thân phận của nàng ấy chỉ có Tĩnh Lan cư sĩ và Thu tẩu bên cạnh bà.
Nhung Nhung vừa qua đời, còn chưa phát tan, tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài.
Nếu Tĩnh Lan cư sĩ một mực khẳng định Tôn Thúy Nga là Nhung Nhung, như vậy cho dù những kẻ khác hoài nghi, cũng không thể lấy ra chứng cứ có lợi hơn lời Tĩnh Lan cư sĩ nói.
Chỉ cần Nhung Nhung "còn sống", đó là sự uy hiếp lớn nhất với vương phi.
Mà Tôn Thúy Nga ở trong phủ chắc chắn sẽ là trợ lực của các nàng.
Chẳng qua...
Vân Trân nhìn người trước mặt.
Tin được Tôn Thúy Nga sao?
Tôn Thúy Nga dường như cũng nhận ra hoài nghi của nàng, nói: "Mạng của ta là do ngươi cứu, ta vào Ninh Vương phủ chỉ vì tìm nữ nhân kia báo thù, còn về những việc khác, ta đều sẽ nghe theo ngươi. Hơn nữa, bây giờ ta đã trở về, cho dù ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ nghĩ cách vào Ninh Vương phủ. Thay vì để ta dùng cách khác, không bằng ngươi cho ta một cơ hội, để ta nợ ngươi thêm phần ân tình này, còn có thể thay ngươi làm chút việc."
Tôn Thúy Nga nói xong, xung quanh an tĩnh hồi lâu.
Vân Trân nhìn nàng ta, dường như đang tự hỏi lời này là thật hay giả.
Không biết qua bao lâu, Vân Trân mới trả lời: "Dụ hoặc như vậy, ta quả thật không thể từ chối."
Tôn Thúy Nga nghe vậy, cười lạnh.
Hồi nước Ninh Vương phủ đã rất loạn, mọi người đều hóa trang lên sân khấu, chỉ có khiến nó càng đục mới có thể tìm được lợi ích bên trong.
...
Vân Trân dẫn Tôn Thúy Nga qua lại.
Nàng không để lộ thân phận thật sự của Tôn Thúy Nga, chỉ nói hiệp nghị giữa nàng và nàng ta với Tĩnh Lan cư sĩ và Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm nghe xong, không có ý kiến. Dù sao trước mặt, nàng đã không còn gì để mất.
Tĩnh Lan cư sĩ rơi vào trầm mặc hồi lâu, cũng gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, bọn họ lại hoàn thiện kế hoạch. Tĩnh Lan cư sĩ kể cho Tôn Thúy Nga nghe rất nhiều chuyện liên quan tới Nhung Nhung, sau đó giao ngọc bội mà mẫu thân Nhung Nhung để lại cho nàng ta. Đó là tín vật đính ước năm đó Ninh Vương tặng mẫu thân Nhung Nhung, cũng là thứ có thể chứng minh thân phận.
...
Trưa hôm đó, bọn họ chôn Nhung Nhung dưới một gốc đa trong viện.
"Trước kia Nhung Nhung thích nhất nằm trước cửa sổ ngắm cây đa này. Tâm nguyện sinh thời lớn nhất của nàng ấy là có một ngày có thể leo lên đỉnh cây đa. Chỉ tiếc, mãi đến khi nàng ấy qua đời vẫn chưa thể thực hiện nguyện vọng này. Hiện tại, ta chôn nàng ấy ở đây, chỉ nguyện nàng ấy kiếp sau khỏe mạnh, bình an vui vẻ."
Tĩnh Lan cư sĩ đỡ thân cây, trầm giọng.