Vân Trân trở về Ninh Vương phủ sau mấy tháng xa cách, vừa tới Thính Tuyết Hiên liền bị đưa qua viện của Tô trắc phi, xem bệnh cho Bích Diên. Sau khi kiểm tra, Vân Trân phát hiện Bích Diên không phải trúng độc, mà là một loại cổ.
"Cổ?" Tô trắc phi nghe xong, nhíu mày.
"Vâng, là một loại cổ trùng đến từ Tây Nam. May mà hiện giờ vẫn chưa vào tâm mạch, nô tỳ có thể giải." Vân Trân nói.
Thủ pháp của người hạ cổ chưa đủ thành thục, nếu không, Vân Trân cũng không nắm chắc có thể giải.
Tô trắc phi nghe vậy, liền bảo nàng lập tức giải trừ cổ độc cho Bích Diên.
...
Mà lúc này, trong thư lâu của Thính Tuyết Hiên.
Triệu Húc từ chỗ Nguyên Bảo biết được tin tức Vân Trân trở về, tay cầm sách cứng đờ một chút.
"Trân Nhi vừa trở về liền bị người của nương nương dẫn đi, cũng không biết đi làm gì." Nguyên Bảo lẩm bẩm.
Triệu Húc nghe xong, nhấp môi.
Rõ ràng mẫu phi đã hứa sẽ thả nàng đi, vì sao nàng còn trở về?. Truyện Truyện Teen
"Thiếu gia, Trân Nhi trở về, ngài không vui sao?" Nguyên Bảo thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, khó hiểu hỏi.
Triệu Húc lắc đầu: "Ngươi không hiểu."
Nói xong, hắn cúi đầu đọc sách.
Đọc một hồi, thật sự không xem vào.
"Ta ra ngoài một chút." Dứt lời, Triệu Húc buông sách, ra ngoài.
"Rõ ràng muốn đi gặp người ta, lại nói thành ra ngoài một chút." Nguyên Bảo bĩu môi.
...
Khi Triệu Húc tới bên ngoài viện của Tô trắc phi, vừa lúc gặp Vân Trân từ bên trong đi ra.
Vân Trân trông thấy Triệu Húc, ngây ra một lúc, sau đó cúi người hành lễ.
Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, mới nói: "Nàng về rồi."
"Dạ?" Vân Trân khó hiểu nhìn hắn, "Nô tỳ đúng là đã trở về."
Sao thái độ của Triệu Húc giống như nàng vĩnh viễn sẽ không trở về vậy?
"Trở về cũng tốt." Triệu Húc lại nói một câu không đầu không đuôi.
"Thiếu gia?" Vân Trân nhìn hắn.
"Không có gì." Triệu Húc xua tay, "Ta chỉ là nghe nói ngươi trở về, nên tới đây xem. Mẫu phi tìm nàng có chuyện gì thế?"
Vân Trân kể lại chuyện Bích Diên trúng cổ độc. Kể xong, nàng lại nói: "Cũng không biết là kẻ nào hạ, khoảng thời gian tới thiếu gia cẩn thận một chút."
Triệu Húc gật đầu: "Ta biết rồi. Túi thuốc lúc trước nàng đưa, ta vẫn luôn mang theo bên mình."
Khi đó Bạch Tà xuất hiện, Vân Trân lo ông ta sẽ xuống tay với Triệu Húc, nên bỏ ít thuốc phòng thân vào túi, đưa cho Triệu Húc.
Không ngờ cho tới hiện tại, Triệu Húc vẫn còn mang theo.
"Thiếu gia mang theo thì tốt. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy nô tỳ cáo lui trước."
Triệu Húc thấy nàng mệt mỏi, gật đầu: "Vậy nàng trở về nghỉ ngơi đi. Chuyện hạ cổ, ta sẽ xem xét."
"Vâng." Vân Trân hành lễ, rời đi.
Vân Trân đi rồi, Triệu Húc nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu, thấy Tô trắc phi đi tới.
"Mẫu phi." Triệu Húc cúi đầu.
Tô trắc phi nhàn nhạt liếc nhìn hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vân Trân rời đi.
"Vào trong với ta, ta có lời muốn nói với con." Tô trắc phi nói xong, liền xoay người vào trong viện.
Triệu Húc sửng sốt một chút, đi theo.
...
Bên này, Vân Trân về phòng.
Căn phòng mấy tháng không có người ở, bên trong sớm đã đầy bụi.
Vân Trân buông hành lý xuống, liền cầm thùng tới giếng múc nước. Vừa đi qua hoa viên hậu viện, liền đụng phải Tôn Thúy Nga dẫn theo nha hoàn đi về phía này.
Tôn Thúy Nga lúc này cả người lăng la tơ lụa, trên đầu mang trang sức tinh xảo, cung phấn đầy mặt, tay đeo vòng ngọc giá trị liên thành, khí chất giống hệt tiểu thư khuê các.