Vân Trân cười khổ: "Ngài đúng là... Tính toán không bỏ sót."
Mọi con đường của nàng đều bị chặt đứt.
Dù đến cuối cùng nàng muốn thành toàn cho Triệu Húc, tự mình kết liễu, Lưu Vân Bạch cũng sẽ dùng Lệ Vô Ngân ra uy hiếp nàng. Bởi vì hắn biết, Lệ Vô Ngân quan trọng thế nào với nàng, nàng muốn cứu hắn bao nhiêu.
Nàng dùng Lệ Vô Ngân uy hiếp, vậy nàng chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Nhưng ngài thật sự cho rằng mình có thể giấu trời qua biển sao?" Vân Trân ngửa đầu, châm chọc nhìn hắn, "Kế hoạch của ngươi hoàn toàn không có sơ hở nào ư?"
Lưu Vân Bạch cười cười: "Vậy ngươi có thể thử xem. Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi an tâm nhìn sự việc phát triển, không nhúng tay vào. Đến cuối cùng, dù ngươi sống hay chết, Lệ Vô Ngân đề sẽ có được cửu diệp ngọc linh chi."
...
Lưu Vân Bạch rời đi.
Thiên lao an tĩnh lại.
Tâm tình của Vân Trân so với ban đầu hoàn toàn trái ngược.
Nàng không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy.
Không, nàng sớm đã nghĩ tới.
Lưu Vân Bạch sao có thể có lòng tốt giúp nàng?
Lưu Vân Bạch bảo nàng hồi kinh, cũng chỉ là muốn nàng nhiễu loạn cuộc sống của Triệu Húc?
Không, không phải
Người như Lưu Vân Bạch sao có thể làm ra loại chuyện nhàm chán này?
Xem ra, là nàng ở chốn giang hồ quá lâu, buông lỏng cảnh giác, quên mất Lưu Vân Bạch là người thế nào, quên mất đây là đâu.
Là nàng sai.
Mà hiện giờ, nên làm thế nào mới tốt đây?
Nàng không thể ngồi chờ chết, để gian kế của Lưu Vân Bạch thực hiện được.
Đồng thời, nàng cũng cần phải lấy được cửu diệp ngọc linh chi cho Lệ Vô Ngân.
...
Vân Trân đoán sau khi Lưu Vân Bạch rời đi, sẽ còn người khác tới. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, người tới thế mà lại là nàng ấy.
Liễu Trản Anh.
"Nhìn thấy ta, ngươi rất kinh ngạc sao?" Liễu Trản Anh đứng bên ngoài phòng giam, hỏi.
Vân Trân ngây ra một lúc, cúi đầu, không nói gì.
"Ta cũng không ngờ ngươi còn sống." Nửa ngày sau, Liễu Trản Anh chậm rãi nói.
Thân thể Vân Trân cứng đờ: "E rằng Liễu tiểu thư nhận lầm người rồi."
"Nhận lầm người?" Liễu Trản Anh cười khổ, "Đã đến lúc này, ngươi còn không dám thừa nhận sao, Trân Nhi!"
Vân Trân ngẩng đầu, an tĩnh nhìn nàng ấy.
"A! Ngươi đúng là... Nếu còn sống, vì sao không lộ mặt? Vì sao phải làm bộ mình đã chết? Nếu đã hạ quyết tâm mình 'đã chết', vì sao còn phải quay về? Ngươi có biết vì ngươi, gần hai năm nay, A Húc chịu bao nhiêu tra tấn không? Ngươi có biết nội tâm chàng thống khổ thế nào không? Ngươi thì hay rồi, nói chết là chết, buông bỏ tất cả, tiêu sái rời đi..."
Vân Trân thấp giọng nói một câu.
"Ngươi nói cái gì?" Liễu Trản Anh hỏi.
Vân Trân nhìn nàng ấy: "Ta nói, mình rời đi không hề tiêu sái..."
"Vậy thì sao? Kết quả không phải vẫn giống thế sao?" Liễu Trản Anh cắn răng, ánh mắt phẫn nộ, "Ngươi cảm thấy đứng ngoài thưởng thức và vỗ tay rất thú vị đúng không? Nhìn chàng vì ngươi mà đau khổ, lương tâm của ngươi có cảm thấy bất an không? Hoặc là ta nên hỏi, ngươi có còn trái tim không?"
Có trái tim không?
Câu chất vấn của Liễu Trản Anh như thiết chùy nện vào lồng ngực nàng, đau đến không thể hít thở.
"Nếu như trong lòng ngươi có chàng, sẽ không năm lần bảy lượt khiến chàng thương tâm, khiến chàng vì ngươi mà chọc giận bệ hạ, mẫu tử bất hòa!"
Dứt lời, Vân Trân lập tức mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Liễu Trản Anh.
"Chàng, làm sao vậy?" Vân Trân hỏi.