Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 705






Trước đây Vân Trân chưa bao giờ ra tay.
Nhiều nhất là khi Bát sư huynh bị thương, nàng giúp hắn rửa sạch miệng vết thương.
Bát sư huynh cho rằng, nàng biết chút y thuật.
Có điều qua lần đó, hắn mới biết, nàng không hề biết chút y thuật đơn giản như vậy.
Mãi đến khi cao thủ hạng mười trong giang hồ xanh cả mặt, miệng sùi bọt mép ngã xuống đát không đứng dậy nổi, Bát sư huynh và tên đó đều không hiểu rốt cuộc cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng thấy nàng ra tay.
"Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi nói." Vân Trân giúp Bát sư huynh xử lý đơn giản miệng vết thương, liền đỡ hắn rời đi.
Ngựa của họ sớm đã chạy mất trong trận đuổi giết tối qua, cho nên bọn họ chỉ có thể đi bộ.
Chờ đi xa, tìm được nơi an toàn trốn đi, Bát sư huynh mới từ khiếp sợ hoàn hồn lại.
"Ngươi...!Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi ngươi dùng độc?" Bát sư huynh đẩy nàng ra, hỏi.
Sử dụng độc luôn khó phòng bị.
Vì thế trong chốn giang hồ, người thích dùng độc được quy về "tà môn ma đạo".

Quãng đường phía trước còn đi cùng nhau, Vân Trân cũng không định gạt Bát sư huynh, liền nói hắn biết danh hào mình dùng ở giang hồ: "Huynh có từng nghe đến Quỷ đại phu chưa?"
"Quỷ đại phu? Quỷ đại phu của U Minh giáo?" Bát sư huynh mở lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn nàng, "Ngươi đừng nói với ta, ngươi chính là Quỷ đại phu kia? Trong truyền thuyết, Quỷ đại phu xuất quỷ nhập thần, vô cùng âm hiểm.

Một năm trước, sau khi xuất hiện ở sa mạc Tây Bắc, nàng ta giống như lui ẩn, không còn bất cứ tin tức nào liên quan tới nàng ta...!Ngươi...!Ha ha ha, buồn cười, ngươi nói ngươi là nàng ta? Một tiểu nha đầu teo tóp, ngươi...!A!"
Bát sư huynh còn chưa nói xong, đột nhiên kêu lên thảm thiết, chỉ thấy Vân Trân cầm một cây ngân châm đâm vào người hắn.

Nháy mắt, hắn liền không thể nói gì, liều mạng xua tay, muốn nàng cởi bỏ.
"Cái này, huynh tin rồi chứ?" Vân Trân hỏi.
Bát sư huynh liều mạng gật đầu.
Vân Trân lấy ra một viên thuốc trong tay áo đưa cho hắn.
Cũng may sau khi nàng xảy ra chuyện, Ngụy đại ca đã lấy hết đồ nàng để ở Càn Nguyên Cung đi.


Cho nên ngân châm, thuốc, độc dược phòng thân vẫn còn.
...
Từ đó, Bát sư huynh bắt đầu dùng từ "tiểu nha đầu thích dùng độc" để phàn nàn về nàng.
"Ngươi xem ngươi, cả người trên dưới không có chỗ nào tốt.

Khó trách, kẻ thù của ngươi không tiếc mọi giá cũng phải lấy được mạng của ngươi..." Bát sư huynh tiếp tục, "Có điều nói lại, ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì? Chỉ vì độc hại Thái Hậu nương nương sao? Thế cũng không đến mức này đúng không?"
Cùng nhau đào vong mấy ngày, Bát sư huynh đại khái cũng biết người đứng sau là ai.
Phú hộ số một Tô gia.
"Sao ngươi lại chọc đến người Tô gia vậy?" Bát sư huynh ngồi dưới đất, thò mặt qua, "Tô gia? Ta nhớ trong cung hình như có một nương nương họ Tô đúng không? Người ta không tiếc trả mọi giá cũng phải giết ngươi, chẳng lẽ ngươi ngủ với con trai nhà người ta, còn không trả tiền, cho nên...!A ngươi làm gì vậy? Đã nói quân tử động khẩu không động thủ mà!"
Bát sư huynh la lên một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên, tránh ngân châm bay về phía mình.
"Ta mới nói ngươi hai câu, sao ngươi lại động thủ rồi?" Bát sư huynh sợ hãi trừng mắt nhìn nàng.
Vân Trân cau mày, mặt không cảm xúc nhìn hắn, trong tay còn cầm hai ngân châm.
Nhìn tư thế này không giống đang nói giỡn.
"Ta chẳng qua chỉ tùy tiện nói mà thôi...!Chẳng lẽ, ta nói đúng, ngươi thẹn quá thành giận...!A, dừng tay, bà nương thúi nhà ngươi!"
Bát sư huynh vừa kêu vừa chật vật tránh né ngân châm của Vân Trân..