"Chúc Âm" kia thấy có người, rít gào muốn lên bờ.
Đúng lúc này, Vân Trân bỗng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong không khí.
Thời điểm sự chú ý của nàng bị con rắn khổng lồ trước mặt thu hút, bốn gốc thạch thất không biết từ khi nào đã đốn hương.
Mùi hương dần tràn ngập.
Con thú trong hồ nước đang rít gào theo đó an tĩnh lại, một phần cơ thể chìm xuống hồ, chỉ lộ ra đầu ra ngoài.
"Thần Chúc Âm." Phù Hương nương tử đi đến trước mặt "Chúc Âm", hương trong tay nàng ta đã đổi thành loại khác, "Cầu xin thần Chúc Âm tẩy sự ngu dốt của những phàm nhân vô tri này, để họ trở về vòng tay của chân thần."
Thời điểm nói câu sau, Phù Hương nương tử đã quỳ xuống.
Người lùn đứng ở bốn góc cũng giống Phù Hương nương tử, thành kính nhìn về phía hồ nước.
Vân Trân đứng trong đám người, ngày càng căng thẳng.
Hiển nhiên, đây mới là tà giáo thật sự.
"Thần Chúc Âm" trước mặt rất có thể là thần thú, thần sứ giả trong giáo bọn họ. Còn "chân thần" gì kia chính là đối tượng bọn họ trung thành, sùng bái.
"Trở về vòng tay của chân thần" hiển nhiên không phải chuyện tốt.
...
Có lẽ do tác dụng của hương.
Chúc Âm an tĩnh ở trong hồ, không còn táo bạo như trước.
"Đến đây đi, hài tử, để thần Chúc Âm giúp các ngươi tẩy sạch tục trần, đón nhận thần Chúc Âm ban ân, các ngươi sẽ trở nên tốt đẹp hơn, thuần khiết hơn." Nói xong, Phù Hương nương tử giơ tay đẩy thiếu nữ đứng đầu.
Thiếu nữ lảo đảo tiến lên trước một bước, Chúc Âm vốn an tĩnh trong nước đột nhiên há miệng. Ngay thời điểm Vân Trân cho rằng sẽ nuốt chửng thiếu nữ vào, lại thấy Chúc Âm kia chỉ dùng hàm răng sắc bén cắn vào cánh tay thiếu nữ.
Máu theo cánh tay nàng ấy chảy xuống.
"Mau!" Phù Hương nương tử nói với người lùn phía sau.
Vân Trân phát hiện những người lùn đó đều bị mù.
Nhưng dù mắt họ không nhìn thấy, cũng bắt lấy chuẩn xác cánh tay đổ máu của thiếu nữ trong thế giới hắc ám này, băng bó vết thương lại.
"Người tiếp theo!"
Người lùn băng bó vết thương cho thiếu nữ đầu tiên xong, Phù Hương nương tử liền đẩy người đứng thứ hai lên.
...
Những thiếu nữ phía sau đều như thiếu nữ thứ nhất, đầu tiên bị Chúc Âm trong hồ cắn một miếng, sau đó được người lùn băng bó.
Ban đầu, Vân Trân không hiểu được.
Vì sao Phù Hương nương tử muốn họ làm như vậy?
Đầu tiên là tạo một đường vết thương, sau đó băng bó lại.
Làm như vậy không phải không có ý nghĩa gì sao?
Nếu muốn hiến tế số thiếu nữ này cho "thần Chúc Âm", vậy cũng không cần phức tạp như thế mới đúng?
Sau đó, Vân Trân mơ hồ đoán được, có lẽ thứ họ muốn chính là độc trên hàm răng của Chúc Âm, hoặc là nước bọt đi vào cơ thể của các thiếu nữ.
Ngay khi Vân Trân vừa đoán tới đây, nữ hài nhi phía trước nàng đã băng bó xong.
Người tiếp theo đi lên chính là nàng.
Không thể!
Trong đầu Vân Trân có một âm thanh đang không ngừng cảnh cáo nàng.
Nhưng nếu không đi lên, nàng phải làm gì bây giờ?
Nơi này là lòng đất, địa bàn của Phù Hương nương tử. ngôn tình sủng
Đừng nói "thần Chúc Âm" không rõ lai lịch trước mặt, ngay cả người lùn hỗ trợ Phù Hương nương tử trong thạch thất này, nàng đều đánh không lại.