Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 910






U Minh giáo sao?
Vân Trân nhíu mày.
U Minh giáo chỉ là môn phái giang hồ.
Tuy trong chốn giang hồ, những "danh môn chính phái" đều gọi U Minh giáo là "tà giáo", "ma giáo", ai cũng có thể giết.

Nhưng đó dù sao cũng chỉ là chuyện của giang hồ.
Chuyện giang hồ, nên dùng cách giang hồ giải quyết.
Người trong giang hồ ghét nhất liên lụy tới triều đình.
Nhưng hiện tại, hoàng đế bị ám sát, ngọc tỷ mất tích đều liên quan tới U Minh giáo, giống như có kẻ đứng sau cố ý lên kế hoạch nhằm vào U Minh giáo, muốn tiêu diệt U Min giáo.
Là ai bày ra chuyện này?
U Minh giáo đã cản đường ai?
Mục đích của họ chỉ là U Minh giáo thôi sao?
Kế tiếp, bọn họ sẽ định làm gì?
Từng vấn đề nối gót xuất hiện.
Đầu óc Vân Trân sắp bị lắp đầy.

...
Mà lúc này, tại cứ điểm mới của U Minh giáo.
Hữu hộ pháp bẩm báo hai việc xảy ra trong cung với Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân nghe xong, trên gương mặt lạnh như băng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng Bát sư huynh đứng cạnh đã không nhịn được mà lên tiếng: "Người của triều đình, đầu óc đúng là có vấn đề." Bát sư huynh căm giận, "Có thích khách ám sát lão hoàng đế của họ, bọn họ liền nói thích khách do U Minh giáo các ngươi phái tới, bây giờ ngọc tỷ mất, liền nói do U Minh giáo các ngươi trộm.

U Minh giáo các ngươi sắp thành bối oa hiệp (*) rồi, chuyện gì cũng đổ lên đầu các ngươi! Còn thiên lý hay không!"
(*) Bối oa hiệp (背锅侠): người không liên quan nhưng phải gánh vác hậu quả xấu của một việc nào đó
"Bát sư huynh!" Hữu hộ pháp thấy Lệ Vô Ngân liếc nhìn qua đây, vội kéo tay áo Bát sư huynh, ý bảo hắn đừng nói nhiều.
Chẳng qua, hiển nhiên đã muộn.
"Sao ngươi lại ở đây?" Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằm người đối diện.
"Ta đây...!Đi ngang." Bát sư huynh vuốt mũi, thì thầm.
"Giáo chủ, thuộc hạ lập tức đưa huynh ấy ra ngoài."
Không đợi Lệ Vô Ngân lên tiếng, Hữu hộ pháp vội nói.

Nói xong, gã kéo Bát sư huynh mặt không tình nguyện ra ngoài.

Đám người đi rồi, người cầm đèn đứng cạnh nói: "Giáo chủ, chỉ sợ người tới không có ý tốt."
Theo lệ thường của U Minh giáo, người cầm đèn được tự do, ngoại trừ đại hội minh tiêu ba năm một lần, còn những việc khác trong giáo không cần người cầm đèn nhọc lòng.

Chỉ là, lần trước sau khi bị thương ở Hồi Hồn trấn, người cầm đèn ở tổng đàn U Minh giáo tĩnh dưỡng nửa năm, khôi phục xong, gã quyết định tạm thời ở lại U Minh giáo, cống hiến cho Lệ Vô Ngân hai năm để báo ơn ngày đó.
"Người tới không có ý tốt thì sao?" Hữu hộ pháp vừa lúc trở về, nghe người cầm đèn nói, liền xen vào, "U Minh giáo chúng ta từ khi nào sợ người khác hả? Giáo chủ, ngài xem hai việc này liệu có liên quan tới Xích giáo không?"
Tạm thời không quan tâm vụ việc hoàng đế bị ám sát, ngọc tỷ vốn là vật đánh cược giữa hai giáo.
Hiện giờ, bọn họ không tìm được ngọc tỷ, ngọc tỷ lại mất tích.
Như vậy, tám chín phần mười ngọc tỷ nằm trong tay Xích giáo.
"Trước mắt không vội." Lệ Vô Ngân nói, "Chuyện này rồi cũng phải chấm dứt."
Chấm dứt?
Hữu hộ pháp và người cầm đèn nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.
Chấm dứt?
Chấm dứt cái gì?
...
Vân Trân ở Càn Nguyên Cung của Triệu Húc hai ngày.
Hai ngày ngày, Triệu Húc rất bận.
Hoàng đế giao chuyện điều tra thích khách cho Lưu Vân Bạch, giao chuyện tìm kiếm ngọc tỷ cho Triệu Húc.

Cho nên ban ngày, Triệu Húc vội vàng điều tra tung tích của ngọc tỷ.
Nhưng dù bận thế nào, hắn cũng tranh thủ thời gian tới thay thuốc cho Vân Trân..