Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 956






Nếu là nam hài, đó chính là hoàng trưởng tôn của Vân Hán Quốc!
Nhưng hiện tại lại vì Vương Tân Vũ gây chuyện mà không còn.
Triệu Kỳ rất tức giận, muốn hưu thê!
Hoàng đế cũng không thoải mái.
Nhưng chuyện hưu thê lớn như vậy, ông ta không thể cứ thế đồng ý.
Vương Hoàng Hậu nhận được tin, cũng phái người tới khuyên.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới khuyên được Triệu Kỳ.

Sau đó, bà ta phái người gọi Vương Tân Vũ với cung của Hoàng Hậu, trách phạt một phen.

Tuy rằng Vương Tân Vũ vẫn được đưa về cung của Ngũ hoàng tử, nhưng chuyện Ngũ hoàng tử và hoàng tử phi không hợp, mọi người trong cung ai cũng biết.
"Hôm qua ta có phái người đi thăm La Chước." Hôm nay, Vân Trân đi gặp Tử Thị, Tử Thị nói với nàng, "Bản thân ta không đi, ta sợ gặp Ngũ hoàng tử phi, lại xảy ra chuyện khác."
Vốn dĩ là Vương gia có lỗi với Tào gia, nhưng Vương Tân Vũ lại đem chuyện phụ thân nàng ta bị sung quân, phơi thây tha hương đổ lên đầu Tử Thị.
Tuy rằng La Chước không hề giúp đỡ Tào gia lật lại bản án, nhưng phụ thân nàng ấy dù sao cũng bị Tào gia liên lụy mà chết.


Sau khi sửa lại án sai của Tào gia, những người từng bị Tào gia liên lụy cũng cùng được trả lại trong sạch.
Phụ thân La Chước nằm trong số đó.
Tử Thị hiện giờ là Thanh Hiếu huyện chú, ở cách vách An Bình Cung của Thái Hậu nương nương, Vương Tân Vũ không dễ động tới nàng ấy.

Có điều, nàng ta tuy rằng không động được Tử Thị, nhưng lại động được vào La Chước ở trong cung Ngũ hoàng tử.
Chỉ là nàng ta không ngờ, La Chước lại thần không biết quỷ không hay hoài hài tử của Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ.
Vương Tân Vũ chính vì chuyện lật lại bản án, khiến La Chước sảy thai.
Nếu Tử Thị lại tới, e rằng càng chọc giận Vương Tân Vũ, vậy tình cảnh của La Chước ở trong cung Ngũ hoàng tử sẽ càng khó khăn.
"Vậy La Chước thế nào rồi?"
Tuy từng là bằng hữu quen biết ở Vĩnh Hạng, nhưng Vân Trân không thích nổi La Chước.
Lúc ở Vĩnh Hạng, nàng ấy lợi dụng lòng áy náy của Tử Thị đối với người nhà mình, để Tử Thị bảo vệ mình.

Thậm chí có đôi khi, La Chước rõ ràng có thể tránh khỏi những phiền phức đó, nhưng đều năm lần bảy lượt tự chuốc lấy phiền phức.

Cuối cùng ra mặt bảo vệ nàng ấy vẫn là Tử Thị.
Đương nhiên, đây là ân oán giữa hai người họ.

Bọn họ một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, Vân Trân cũng không thể nói gì.
Nàng chỉ theo bản năng không thích La Chước.
"Người trở về nói với ta, sảy mất đứa bé kia đả kích La Chước rất lớn." Tử Thị thở dài, "Tuy rằng Ngũ hoàng tử đã mời ngự y giỏi nhất tới khám, cho nàng ấy dùng thuốc tốt nhất, nhưng nhìn dáng vẻ, e rằng bệnh này nằm ở trong lòng."
Là tâm bệnh.
Vân Trân nghe vậy, cũng không biết nên an ủi Tử Thị thế nào.
Cuối cùng, nàng chỉ duỗi tay vỗ vai nàng ấy.
"Ta cũng biết có một số việc cưỡng cầu cũng không được.

Nhưng người nhà của La Chước thật sự do nhà ta liên lụy.

Hiện tại, nàng ấy lại vì ta thay người nhà lật lại bản án, mới bị Ngũ hoàng tử ghi hận..."
Nếu La Chước nguyện ý, nàng có thể ra mặt cầu xin bệ hạ, để La Chước rời khỏi hoàng cung, ra ngoài tĩnh dưỡng, tránh xa thị phi nơi này.
Nhưng La Chước tuy rằng chịu đả kích lớn, nhưng vẫn một mực không muốn.
Con người ai cũng sẽ trưởng thành.
Ai rồi cũng thay đổi.
Trong đầu Tử Thị đột nhiên xuất hiện hai câu nói này.
...
Trước khi Vân Trân đi, Tử Thị vẫn nhờ nàng hỗ trợ kê phương thuốc bổ thân, nàng ấy nhờ người đi bốc thuốc, mang qua cho La Chước.
"Phiến Nhu thì sao?" Vân Trân hỏi..