Nhìn, Tử Thị rất khó chịu.
Nàng ấy không muốn thấy Vân Trân như vậy.
Cho dù nàng khóc ra, nói ra, cũng tốt hơn bây giờ.
Dự cảm của Tử thị không sai.
Ban đêm, Tử Thị mang đồ đến.
Mở cửa, liền phát hiện nàng ấy đã ngất xỉu nằm dưới đất.
Mà con mèo đen nàng ôm chỉ biết ngồi xổm bên cạnh nàng.
...
Cung nữ bên cạnh Tử Thị tiễn thái y đi.
Thời điểm thái y xem bệnh, cách tấm màn, ông ta cho rằng người mình xem bệnh là Thanh Hiếu huyện chúa.
Nhưng ông ta lại không biết, người ông ta xem bệnh chỉ là một cung nữ bên cạnh Thanh Hiếu quận chúa mà thôi.
Chờ cung nữ tiễn thái y đi, Tử Thị mới bước ra khỏi bình phong, vén rèm lên, đi đến trước giường. Nàng cúi đầu nhìn Vân Trân nằm trên giường mang theo bất an trong mắt.
Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Thời điểm ở chùa Kỳ Sơn, nàng ấy lén nàng và nha hoàn, nhờ người trong chùa mua thuốc. Sau khi bị phát hiện, nàng ấy lại nói chỉ là bệnh cũ, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng là được.
Nhưng vì sao bệnh chỉ cần "tĩnh tâm điều dưỡng" là khỏi, thái y lại nói thân thể suy yếu đến cực điểm, có tướng già đi. Tuy rằng nàng đã sai cung nữ kêu thái y giữ bí mật này. Nhưng chờ Tử Thị lại nhìn Vân Trân, thật lòng muốn gọi nàng ấy dậy, hỏi xem nàng ấy rốt cuộc làm sao?
Cơ thể nàng ấy rốt cuộc làm sao vậy?
...
Sang hôm sau, Vân Trân mới tỉnh.
Nàng ngất xỉu.
Nàng biết.
Không cần nhìn gương, nàng cũng biết sắc mặt mình lúc này chắc chắn rất kém.
Đồng thời, nàng cũng nhận thấy "năng lượng" trong cơ thể mình đang dần biến mất.
Nàng liếm cánh môi tái nhợt, sau đó tự bắt mạch cho mình.
Mạch ngang bằng, nàng cười khổ.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
"Ngươi rốt cuộc bị sao thế hả?"
Đúng lúc này, Tử Thị từ sau tấm màn bước ra, hỏi Vân Trân.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
"Ngươi đừng bịa lý do gì nữa! Ngươi nói ta biết, cơ thể ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Nếu ngươi không nói, ta đây chỉ đành bẩm báo chuyện ngươi ngất xỉu với Lục điện hạ."
Vân Trân nghe nàng ấy run rẩy chất vấn, khẽ cười: "Ta có lẽ sống không được bao lâu nữa."
Cho dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng Tử Thị thật sự không dám tin.
"Sống không được bao lâu, vậy còn bao lâu nữa?" Tử Thị có thể cảm nhận giọng mình khô khốc.
Vân Trân cười cười: "Đừng lo lắng. Tuy nói sống không được bao lâu nữa, nhưng ta là đại phu, ta có cách. Cho nên, hẳn là còn khoảng năm sáu năm..."
Năm sáu năm...
Nàng rốt cuộc vẫn không nói thật với Tử Thị.
Thời điểm mới trúng Từ Bi Đồ, nàng còn ước chừng mình có năm năm.
Tính toán theo thời gian, nàng vốn dĩ còn hơn ba năm.
Nhưng hiện tại, tình hình lại là nàng có lẽ sống không quá ba năm, có khi chỉ hơn một năm mà thôi.
Nàng cũng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Vốn dĩ nàng cho rằng có thể lâu hơn một chút.
Nhưng ở chùa Kỳ Sơn hộc máu té xỉu, còn cả tối qua ngất đi khiến cơ thể nàng suy bại rất nhanh, nếu cứ theo tốc độ này, có lẽ hơn một năm cũng là hi vọng xa vời.