Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 2: Đánh đến đau tay




Quả nhiên ông Trời không triệt đường sống của ai, lần này sống lại, Khương Tuệ Lương sẽ không để sai lầm kiếp trước tái diễn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô tràn đầy sự tức giận, đồng thời còn khiến cho Khương Đạt Lệnh và Khương Tuệ Tĩnh phải khiếp sợ, ông ta nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó mà bất giác run rẩy. Đột nhiên lúc này Khương Tuệ Lương lại đứng dậy, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn sót lại ở khóe miệng, nhổ một ngụm nước bọt xuống sàn nhà, đầy kiêu ngạo nói:

- Vậy sao? Có nghĩa là ông đang rất xấu hổ khi sinh ra một đứa con gái như tôi sao? Hơn nữa... Ông còn rất tự hào về Khương Tuệ Tĩnh nữa sao?

- Mày... Mày dám ăn nói với cha mày thế à? Con ranh láo toét!

Khương Tuệ Lương chỉ cười khẩy một cái, cô thở dài một tiếng, sau đó lại nhìn sang Khương Tuệ Tĩnh, cô em gái yêu quý của cô bây giờ đang rất "sợ hãi" và "tủi thân" đến mức ngồi khóc nức nở trong vòng tay của mẹ mình. Nghĩ đến gương mặt giả tạo của cả hai mẹ con nhà này càng làm cho Khương Tuệ Lương thấy kinh tởm, cô bước từng bước đến chỗ của Khương Tuệ Tĩnh, sau đó lại ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô ta, còn cười nói:

- Tĩnh Tĩnh à, chị không ngờ em lại thèm khát Phó Âu Trực như thế đó, nếu như em thích đồ thừa của chị thì cứ nói thẳng, chị sẽ cho em mà.

Đừng nói Khương Tuệ Tĩnh ngạc nhiên, ngay cả Khương Đạt Lệnh hay Vũ Oánh cũng có bất ngờ trước sự thay đổi lớn này của cô. Tuy nhiên sau đó Khương Tuệ Lương lại nở một nụ cười quỷ dị, trực tiếp ra tay đánh vào má phải của Khương Tuệ Tĩnh một cái.

*CHÁT*

Một âm thanh vang lên làm cho cả nhà ba người họ Khương phải giật mình, Khương Tuệ Tĩnh thì run rẩy ôm lấy gương mặt đau rát của mình, còn nhìn cô với ánh mắt vô cùng sợ hãi và đáng sợ. Còn Vũ Oánh cũng hét lên một tiếng, sau đó đau lòng mà ôm con gái, nhưng tiếng hét của bà ta thật sự quá bẩn tai rồi, Khương Tuệ Lương cũng không kiêng dè mà ra tay đánh thêm một cái trời giáng vào gương mặt giả tạo của Vũ Oánh.

*CHÁT*

Lại là âm thanh quen thuộc giòn tan, hai mẹ con nhà họ đầy bất ngờ nhìn cô, nhưng Khương Tuệ Lương chỉ lắc lắc tay, hai mẹ con nhà này da thô thịt dày, tát thôi cũng đau hết cả tay.

Khương Đạt Lệnh thì tức giận đế mức run rẩy chỉ tay vào mặt cô, nói:

- Mày... Mày dám... Mày dám...

Khương Tuệ Lương cũng chẳng màn đến người cha như ông ta nữa, thẳng tay hất tay của Khương Đạt Lệnh sang một bên, nở một nụ cười quỷ dị, nói:



- Cha yêu à, chắc cha không quên đâu? Ông nội thương nhất là con đó, nếu như để ông ấy biết cha vì đưa Khương Tuệ Tĩnh mà đánh con... Thì cha nghĩ tài sản kia cha sẽ có phần không?

Dừng một chút Khương Tuệ Lương lại che miệng cười khẩy, nói:

- À quên mất, dù rằng trên danh nghĩa thì Khương Tuệ Tĩnh cũng là cháu gái Khương gia, Vũ Oánh là vợ của cha, nhưng ông nội có chấp nhận hai mẹ con họ đâu. Ngoại trừ đứa con trai yêu quý của cha là Khương Vỹ Luân ra, thì con... Mới là người mang lại tài sản và quyền lực cho cha ở Khương gia, cha yêu à!

Nói xong Khương Tuệ Lương cũng liếc nhìn Khương Tuệ Tĩnh một cái rồi mới rời đi.

Những gì mà cô nói là đúng với sự thật, tuy rằng trên danh nghĩa ai cũng biết Khương Tuệ Tĩnh là nhị tiểu thư nhà họ Khương, còn Vũ Oánh là phu nhân Khương gia. Nhưng ông nội của cô từ trước đến nay chưa từng nhận hai mẹ con họ là người nhà, trong lòng của ông nội thì con dâu duy nhất của Khương gia chỉ có thể là Vũ Thúy Hà mà thôi!

Vũ Oánh bị cô đánh nên cũng rất ấm ức, bà ta còn bám lấy tay của Khương Đạt Lệnh rồi khóc nức nở:

- Anh à, anh xem Lương Lương đi, tại sao con bé cứ phải đối địch với em chứ? Là em nuôi con bé suốt hai mươi năm qua mà... Anh xem bây giờ con bé... Con bé...

Khương Đạt Lệnh cũng chỉ nhẹ nhàng an ủi Vũ Oánh, nói sao thì hiện tại vị thế của Khương Tuệ Lương ở trong lòng của Khương lão gia thật sự là rất cao, nếu như họ làm phật lòng cô thì gia sản của Khương gia sẽ không có một đồng nào cả.

Còn Khương Tuệ Tĩnh bị đánh đương nhiên là tức giận rồi, nhưng khi ở bên cạnh người cha khờ khạo này thì cô ta vẫn phải diễn tròn vai hiền ngoan, chịu tủi nhục, nên mới không biểu lộ ra tất cả.

Tuy nhiên, sau khi Khương Tuệ Tĩnh về phòng liền gọi cho Phó Âu Trực, còn ấm ức khóc lóc rất thê thảm. Còn cái tên dại gái Phó Âu Trực nghe vậy liền nhanh chóng gọi điện đến chất vấn cô, nhưng Khương Tuệ Lương bây giờ đang bận đi tìm boss phản diện rồi, ai rảnh đâu mà nghe điện chứ.

Nhưng Khương Tuệ Lương vừa đi lại vừa nghĩ đến kiếp trước, nếu như không phải kiếp trước cô quá cố chấp ngang bướng, thì ông nội cũng sẽ không qua đời sớm như vậy... Nếu như kiếp trước ông nội không mất sớm thì cô vẫn sẽ có chỗ dựa rất vững chắc, những gì cô đã làm sai... Lần này cô phải thay đổi.

Nhưng trước tiên, cô phải đi tìm Tạ Triết rồi quyến rũ anh yêu đương đã, cái tên boss phản diện lạnh lùng này chắc chắn chỉ quanh quẩn nơi này thôi!

- Khương Tuệ Lương, cố lên, cùng phản diện nói chuyện yêu đương nào! Đây là sở trường của mày mà!

#Yu~