Không biết đã trải qua bao nhiêu lần rong ruổi trên cơ thể của cô nữa, Khương Tuệ Lương chỉ biết rằng bây giờ toàn thân mình không còn chút sức lực nào nữa rồi, cho dù bây giờ hỏi cơ thể này có phải của cô hay không… Cô cũng không biết…
Nhưng Tạ Triết vẫn rất nhiệt huyết mà thúc đẩy vào bên trong cô, mỗi lần anh tiến vào đều cố gắng đi vào nơi cô cảm thấy thoải mái. Bây giờ tiếng rên rỉ của Khương Tuệ Lương đã bắt đầu có chút khàn rồi, cô có hơi khát nước, vốn dĩ còn định muốn ngừng giữ hiệp cho cô đi uống nước… Nhưng cái tên điên này lại cứ như vậy mà thúc vào bên trong cô, sau đó còn cắn lấy cổ của cô, nói:
- Vợ à, ráng một chút, chúng ta chưa xong mà.
Cứ như thế, một người thì rên rỉ trong bất lực, một người thì cứ hì hục mà chưa có điểm dừng, đột nhiên một lúc sau Khương Tuệ Lương cảm nhận được một thứ gì đó rất nóng đang chảy qua cơ thể của mình, nhìn lại Tạ Triết thì cô lại bất lực nói:
- Tạ Triết… Chúng ta…a…ah…ưm… Chúng ta đã làm… Làm…a… Làm hai tiếng rồi đó… Dừng lại…ha… Đừng đẩy nữa… Em mệt rồi… Em mệt lắm rồi.
Tuy nhiên, chỉ có cô mệt thì không tính, Tạ Triết vẫn ôm lấy cô, sau đó hôn lấy môi cô, bao nhiêu lời than vãn ấm ức đều bị anh nuốt hết vào bụng, sau cái nụ hôn dây dưa này Tạ Triết còn hôn thêm mấy cái, rồi mới nói:
- Nhưng vợ à… Anh vẫn chưa thấy đủ… Ngoan, thêm một chút…
- Không thêm được…a…a… Chân em… Chân em tê quá… Tạ Triết… Ha…a…a… Sâu quá… Tạ Triết… Không được…a…a…
Vì nghe thấy cô than tê chân, Tạ Triết còn cố ý chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô rồi xoa xoa nắn nắn, nhưng anh đâu biết bây giờ toàn thân của cô chỗ nào cũng nhạy cảm, anh còn nắm rồi xoa như vậy càng khiến cô nhạy cảm ơn, sau đó là một dòng nước ấm liền chảy ra từ nơi tư mật. Tạ Triết nhìn cô, còn hôn lên chân cô, nói:
- Lương Lương à, em hư quá, làm bẩn hết giường rồi.
- Ha…a… Đừng làm nữa… Đừng đẩy nữa…a…a… Không được… Đừng vào sâu như thế… Em… Em nhạy cảm lắm… Tạ Triết… Ah…ưm…a…
Nhưng mặc kệ Khương Tuệ Lương có kêu rên thế nào, Tạ Triết vẫn cố ý đẩy hạ bộ vào sâu bên trong cô, tựa như anh đang muốn chạm tới nơi sâu nhất bên trong cô. Còn hôn nhẹ lên nó… Và thứ anh muốn chính là một Tiểu Lương Lương trong thời gian không xa!
Cứ như vậy mà căn phòng cứ tràn ngập cảnh sắc xuân phơi phới, riêng Tạ Triết thì vẫn thấy chưa đủ, mỗi khi thúc vào đều khiến cho Khương Tuệ Lương phải rên rỉ cầu xin, nhưng anh cứ đẩy, cứ đẩy và đẩy vào mãi… Cho đến khi toàn thân chả cô thấy ê ẩm, eo cũng sắp bị tan rã ra rồi thì anh mới dừng lại.
Nhưng chỉ là dừng một chút để anh đi lấy nước cho cô uống thôi, đến khi Tạ Triết quay lại thì Khương Tuệ Lương đã ngủ thiếp đi rồi… Nghĩ rằng anh sẽ dừng lại sao?
Không có đâu, Khương Tuệ Lương tuy đã ngủ nhưng anh vẫn đem hạ bộ đưa vào bên trong cô rồi liên tục nhấp hông vào, một người đang ngủ cũng phải tỉnh dậy để tiếp tục rên rỉ. Nhìn thấy cô đã tỉnh dậy rồi anh liền dùng miệng bón nước cho cô uống, đương nhiên với một người khát đến mức khổ cả cổ thì Khương Tuệ Lương cũng uống lấy uống để.
Nhưng rồi cô đâu biết, chính nụ hôn đó đã khiến cho đêm hôm nay trở nên dài hơn, chính vì những giọt nước quyến rũ đã rơi bên miệng cô mà khiến cho hạ bộ lại khó chịu mà gào thét hơn.
Cứ như thế, ở trong căn phòng đó lại văng vẳng âm thanh rên rỉ của nữ nhân, tiếng da thịt va chạm với da thịt, âm thanh hôn nhau rồi lại những sự cầu xin… Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa.
Đêm đó không biết Tạ Triết đã làm bao nhiêu lần, nhưng Khương Tuệ Lương chắc chắn phải dùng đến bình phục hồi thể lực rồi, chứ nếu cô không dùng thì ngày mai chính là ngày giỗ của cô. Còn báo chí sẽ lên trang nhất với tin tức nóng hổi.
Ví dụ như là “Tạ thiếu ‘yêu’ vợ quá độ, khiến cho vợ chết trên giường”. Hay là “Tạ thiếu anh dũng trên thương trường, thiện chiến trên giường, ‘làm’ vợ đến kiệt sức đến chết” chẳng hạn…
Nhưng Khương Tuệ Lương lại có một khẳng định khác, không phải là anh kiên trì bao lâu, hay Tạ Triết anh dũng thế nào… Mà cứ theo cái đà này, cô thật sự sẽ mang thai thôi dù không sớm thì cũng sớm thôi, với mức độ này nếu không mang thai chỉ có vô sinh thôi!
Có mà thật ngại quá, cơ thể của cô bình thường, rất bình thường, mà Tạ Triết lại hùng dũng như vậy chắc không có bệnh gì đâu nhỉ?
Đột nhiên… Cô lại mong chờ gặp mặt đứa con của mình quá, phải làm sao đây?
Buổi đêm trăng thanh gió mát, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau không rời, nhiệt độ từ cơ thể người này sẽ truyền cho người kia, cứ như thế mà hùng hục trên giường cả buổi tối… Biết đâu được sau buổi tối này sẽ có nhiều sự thay đổi thì sao!
#Yu~