Cùng Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết Kết Hôn
Tạ Nghiên không biết mình đã bị nam chính nhớ thương, trở thành bóng đèn sáng chói theo Hàn Mạt Mạt và Khương Hành lên trên lầu rạp chiếu phim.
Gần nơi ở nơi Tạ Nghiên sống có một rạp chiếu phim, tầng một ở đó mở một phòng KFC. Tạ Nghiên thích vừa ăn gà rán vừa xem phim, trời sinh anh ăn không mập, thường xuyên đóng cửa hàng hoa đi xem phim.
Vừa ăn một nồi lẩu Tạ Nghiên ăn không vô, anh và nữ chính đứng gần cổng soát vé chờ. Cửa bán vé bán bắp rang không nhiều lắm, chỉ chốc lát sau Khương Hành đã mua xong.
Điều khiến Tạ Nghiên có chút kinh ngạc chính là Khương Hành cũng mua cho một phần bắp rang cộng với Coca cho anh. Có lẽ muốn anh so sánh với phần ăn tình nhân của bọn họ thuận tiện thể hiện tình yêu.
Đoàn người vào rạp chiếu phim trước năm phút khi bắt đầu chiếu, Khương Hành ngồi giữa Tạ Nghiên và Hàn Mạt Mạt, thành công ngăn cách bọn họ, Tạ Nghiên đối với việc này cũng không cảm thấy bất ngờ.
Vừa ngồi xuống Tạ Nghiên thấy Hàn Mạt Mạt nháy mắt với mình, lắc lắc điện thoại một chút. Tạ Nghiên cũng lấy điện thoại ra, Hàn Mạt Mạt cư nhiên gửi tin nhắn cho anh.
Khương Hành ở một bên nghiêm túc lau kính 3D cho Hàn Mạt Mạt, đối với chuyện này không hề hay biết.
【 Mạt Mạt: hôm nay anh Tạ Nghiên có chút lạ, có phải cãi nhau với Hoắc tổng không? 】
Tạ Nghiên suy nghĩ một chút trả lời cô.
【Tạ Nghiên: công việc Duyên Niên bận rộn, không biết có ăn cơm ngon hay không thôi. 】
【Mạt Mạt: lúc trước em làm thư ký cho Hoắc tổng, thường xuyên nhìn thấy anh ấy không ăn cơm đúng giờ, nhưng công việc của Hoắc tổng thật sự rất vất vả, anh Tạ Nghiên phải khuyên nhủ Hoắc tổng nha.】
Tạ Nghiên trở lời được rồi, dư quang thấy Khương Hành lau kính xong, định ngừng nhắn tin, anh không muốn bị nam chính bắt được anh và Hàn Mạt Mạt vụng trộm nói chuyện phiếm không có cậu ta.
Điện thoại trong túi lại rung một chút, Tạ Nghiên nghĩ thầm tâm tư Hàn Mạt Mạt cũng thật lớn, lấy điện thoại ra thừa dịp Khương Hành giúp Hàn Mạt Mạt đeo kính.
Tin nhắn không phải do Hàn Mạt Mạt gửi, mà là của quản gia. Phản ứng đầu tiên của Tạ Nghiên ông chính là quản gia của Hoắc Duyên Niên, quản gia trung niên ấy vô cùng nghiêm túc.
【Quản gia: Bà chủ, sau khi cậu đi, tiên sinh có gọi điện hỏi cậu. Nghe tiên sinh nói hình như thân thể bà chủ không khỏe, có cần sắp xếp bác sĩ gia đình cho cậu không? 】
Hả? Thấy tin nhắn của quản gia, Tạ Nghiên đã hiểu vì sao Hoắc Duyên Niên cố ý gọi điện hỏi anh ở đâu. Có lẽ là buổi sáng thấy anh như thế, quan tâm đến mình à?
Hoắc Duyên Niên có thể quan tâm mình à?
Xem ra Hoắc Duyên Niên cũng không phải xấu, chỉ là khi yêu đương IQ kém mới hung hăng với tình địch như anh.
Vốn định cho Hoắc Duyên Niên một “bất ngờ”, bây giờ Tạ Nghiên quyết định thẳng thắn.
“Kính mắt.”
Tạ Nghiên mở nhật ký trò chuyện với Hoắc Duyên Niên ra, soạn tin nhắn, nam chính ở một bên đột nhiên dùng tay chạm vào anh.
Cái gì?”
“Kính mắt, để tôi lau giúp anh.” Bộ phim sắp chiếu, đèn trong phòng mờ mờ, Tạ Nghiên vẫn thấy rõ vẻ thiếu tự nhiên trên mặt Khương Hành.
“Cám ơn.” Không biết nam chính bị trúng gió gì mà còn lau kính cho anh.
Đưa kính mắt cho nam chính, Tạ Nghiên tiếp tục gõ chữ.
Sau khi nam chính lau xong, thoáng nhìn thấy khung chat trên điện thoại Tạ Nghiên sáng lên viết ba chữ Hoắc Duyên Niên, đột nhiên ngực khó chịu.
Hơn mười phút trước ở trên bàn cơm còn liếc mắt đưa tình nhìn mình, hiện tại cậu ta tốt bụng giúp lau kính, ngược lại người này ở đó ngọt ngào cùng ông xã nhắn tin.
“Cầm đi.” Khương Hành tức giận ném kính lên đùi Tạ Nghiên, cậu ta đeo kính của mình nhìn về phía màn hình lớn.
Tạ Nghiên không để ý đến thái độ lúc nóng lúc lạnh của nam chính với anh, gửi tin nhắn nói cho Hoắc Duyên Niên biết hôm nay nam chính đến nhà ăn cơm với Hàn Mạt Mạt, bộ phim cùng vừa bắt đầu.
Anh đeo kính mà Khương Hành giúp anh lau, chỉ thấy phía trên sương mù che khuất, từng chút che tầm mắt của anh, sợ là nam chính dùng tay trực tiếp lau.
Phim này là phim tình cảm do nữ chính lựa chọn, trình độ máu chó có thể bằng với nguyên tác. Tạ Nghiên không thích xem loại phim giả tạo này, anh bắt đầu thấy lạ tại sao loại phim này phải dùng 3D chứ, quả thực là vẽ rắn thêm chân mà.
Ngày hôm qua Tạ Nghiên không ngủ ngon, xem phim ngáp liên tục. Anh liếc mắt nhìn Khương Hành một cái, ót đối phương hướng về phía mình, cậu ra nghiêng mặt nhìn chằm chằm nữ chính mê muội, thỉnh thoảng đưa khăn giấy lau nước mắt cho nữ chính.
Nhàm chán thật sự, thân thể Tạ Nghiên trượt xuống, bất giác dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Khương Hành luôn không có hứng thú với phim tình cảm, chỉ là Mạt Mạt thích xem. Tuy rằng không hiểu có chi tiết gì đáng để khóc, nhưng Mạt Mạt vừa khóc Khương Hành cảm thấy trái tim từng trận đau đớn, cậu ta nhỏ giọng dỗ Mạt Mạt.
Cuối cùng đợi nữ chính trong phim phẫu thuật thành công, Mạt Mạt cũng không khổ sở khóc nữa.
Lần này Khương Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, lần sau trước lúc xem phim cậu ta nhất định phải kiểm tra bộ phim này rốt cuộc buồn hay không.
Dỗ Hàn Mạt Mạt làm cho miệng khô lưỡi khô, Khương Hành ngồi thẳng lại nghỉ một lúc. Uống một ly nước ngọt, vai cậu ta lúc này rất nặng. Cánh tay trái đã bị Mạt Mạt kéo, rõ ràng người ngã trên vai phải của cậu ta không phải Mạt Mạt.
Cổ Khương Hành cứng đờ, quay đầu nhìn Tạ Nghiên mà cậu ta quên mất hồi lâu.
Lúc này đầu Tạ Nghiên dựa vào vai cậu ta, mái tóc mượt mà thỉnh thoảng cọ qua cằm.
Hô hấp vững vàng của Tạ Nghiên yếu ớt rõ ràng nhưng so với nhạc trong phim càng thêm mãnh liệt chui vào trong tai cậu ta.
Có chút giống mèo cam nhỏ mà cậu ta nuôi khi bé, lúc ngủ mèo kia ngáy rất nhỏ, chóp mũi hồng hồng run lên. Khương Hành không khống chế được nhìn vào khuôn mặt đang cách cậu ta rất gần của Tạ Nghiên.
Da của Tạ Nghiên rất trắng, nhìn kỹ so với Mạt Mạt còn mịn màng hơn, ánh sáng trên màn hình lớn ngẫu nhiên chiếu xuống, có thể nhìn thấy một lớp lông tơ.
Khương Hành bị phân tâm, cho đến khi cánh tay bị Mạt Mạt kéo, Tạ Nghiên cũng bị cô lắc lư đánh thức, dụi dụi mắt ngáp một cái, tiếp tục dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
“Anh Hành! Nữ chính đáng thương quá, cô ấy chỉ nói một câu với nam phụ, nam chính lập tức đánh cô ấy!” Hàn Mạt Mạt hết sức chăm chú xem phim, không hề phát hiện bạn trai mình nhìn người đàn ông khác mê mẩn.
“Nam chính thô bạo quá.” Khương Hành hoàn toàn không biết nữ chính trong phim một chân đạp hai thuyền, chỉ nghe theo lời Hàn Mạt Mạt nói theo thôi.
“Đúng vậy ạ, anh Hành vẫn tốt nhất, anh Hành em yêu anh!” Hàn Mạt Mạt bị lời nói quá thẳng thắn của mình xấu hổ đỏ mặt.
Dựa theo ngày thường anh Hành nhất định sẽ hôn mình, Hàn Mạt Mạt nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm chờ mong hai người ở rạp chiếu phim tối tăm hôn trộm, kích thích lẫn nhau.
Ngửa đầu đợi nửa ngày, Khương Hành không có động tác gì. Hàn Mạt Mạt híp mắt nhìn lén, bạn trai cô hướng mặt lên màn hình hoàn toàn không có ý muốn hôn cô.
Cô xấu hổ tạo dáng nửa ngày trời! Hàn Mạt Mạt nhanh chóng nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới cô, cắn môi kéo Khương Hành.
“Em đói rồi!”
Khương Hành đưa bắp rang cho Mạt Mạt, quan tâm hỏi: “Rất đói sao? Bây giờ em có muốn ra ngoài ăn chút đồ ngọt không? ”
Dù sao một bộ phim nhàm chán thế này có thể ít xem hơn một thời gian thôi cũng được rồi.
“Không cần! Em muốn xem hết.” Khương Hành không hiểu sao Hàn Mạt Mạt bắt đầu giở tính xấu. Nghĩ lại vừa rồi mình nhìn Tạ Nghiên liền chột dạ, bỏ Tạ Nghiên ra sau đầu, vội vàng dỗ Hàn Mạt Mạt.
Bộ phim tình yêu này vừa tệ vừa dài, Tạ Nghiên ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã hai tiếng rưỡi, tràn đầy tinh thần. Ngược lại mắt Hàn Mạt Mạt vừa đỏ vừa sưng, không biết còn tưởng rằng cô bị bắt nạt nữa.
Mang theo đôi mắt như vậy đi ăn cơm chiều với Hoắc Duyên Niên, hắn thích Hàn Mạt Mạt, e rằng hắn sẽ đau đớn chết mất.
Tạ Nghiên lái ô tô tới, Khương Hành cũng lái. Hàn Mạt Mạt đi theo Khương Hành, anh dẫn đường ở phía trước.
Giờ cao điềm tan tầm kẹt xe nhiều, lộ trình mười phút phải mất nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó Tạ Nghiên nhận được điện thoại của Hoắc Duyên Niên.
“Lập tức tới ngay, kẹt xe rồi.” Không cần phải nói, Tạ Nghiên cũng biết Hoắc Duyên Niên đang sốt ruột chờ đợi.
Hoắc Duyên Niên dừng điện thoại một chút.
“Tôi muốn nhắc cậu chú ý an toàn, tuần trước cậu mới có chuyện đấy..”
Hắn lại quan tâm đến mình à? Tạ Nghiên lập tức nghĩ thông suốt.
“Hàn Mạt Mạt không có trong xe tôi.”
Vẻ mặt Hoắc Duyên Niên phức tạp cúp điện thoại.. Biết tính cách của Khương Hành, cho dù bọn họ kết hôn cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác với Tạ Nghiên, nên nhất định trên đường đến sẽ không ngồi trên xe Tạ Nghiên.
Hắn cũng vừa nghe dì mình nói cuối tuần trước Tạ Nghiên vừa mới gặp chuyện. Nghĩ tới tính nhát gan của Tạ Nghiên, sợ tan tầm trên đường nhiều xe sẽ sợ hãi, xúc động lập tức gọi tới hỏi, ai biết còn bị hiểu lầm.
Vài phút sau khi cúp máy, Tạ Nghiên lái xe vào tiểu khu, cảnh sắc hơi quen thuộc làm anh có thêm vài phần thân thiết.
Tạ Nghiên nhìn thấy quản gia ở trước cửa biệt thự, anh còn tưởng Hoắc Duyên Niên sẽ tự mình ở cửa nghênh đón. Nhưng nghĩ lại nam chính cũng ở đây, Hoắc Duyên Niên không đến mức vội vàng chủ động mất mặt
Người giúp việc lái xe vào gara, quản gia dẫn bọn họ vào biệt thự.
“Sao em tự mình lái xe về thế? Em mới có chuyện, chiếc xe kia không thích hợp cho em chạy. Lần sau anh không ở đây, nhất định em phải gọi tài xế tới đón em.”
Một chân Tạ Nghiên vừa bước lên sàn nhà, giây tiếp theo đã bị Hoắc Duyên Niên ôm chặt, “Cũng may Nghiên Nghiên của chúng ta quá lợi hại, thuận lợi lái về.”
Nghe Hoắc Duyên Niên nói vậy, cánh tay của Tạ Nghiên đột nhiên nổi da gà, làm bộ ngượng ngùng trước mặt người khác đẩy Hoắc Duyên Niên ra.
“Có người ở đây, anh chú ý chút đi.” Tạ Nghiên kéo tay Hoắc Duyên Niên có ý đồ ôm eo anh, lắc lắc rất giống Hàn Mạt Mạt làm nũng với Khương Hành.
“Anh Tạ Nghiên và Hoắc tổng tình cảm thật tốt.” Hàn Mạt Mạt đứng sau lưng Khương Hành nghiêng người, thật cẩn thận mở miệng, ánh mắt nhìn Hoắc Duyên Niên tràn đầy hâm mộ.
Tạ Nghiên không bỏ qua sự hâm mộ trong mắt Hàn Mạt Mạt. Rõ ràng cô và Khương Hành rất yêu nhau, mà ánh mắt cô vẫn hâm mộ như vậy là muốn nói cho bọn họ biết cô sống không tốt sao.
Phải nói đôi mắt sưng đỏ của Hàn Mạt Mạt lộ ra vẻ hâm mộ, thật sự khiến cô nhìn điềm đạm đáng yêu. Tạ Nghiên vô thức nhìn Hoắc Duyên Niên, sắc mặt Hoắc Duyên Niên bình tĩnh không chút đau lòng.
“Dì chuẩn bị thức ăn xong rồi, hai người vào bên trong ngồi đi.” Hoắc Duyên Niên dẫn Tạ Nghiên xoay người về bàn ăn. Tạ Nghiên hiểu rõ, xem ra Hoắc Duyên Niên không nhịn nổi nên mới vội vàng quay lưng lại.
Trên bàn dài, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ngồi ở một bên, đối diện với Hàn Mạt Mạt và Khương Hành.
Khương Hành ân cần gắp thức ăn cho Hàn Mạt Mạt, thỉnh thoảng khiêu khích nhìn Hoắc Duyên Niên.
Đôi mắt Tạ Nghiên không chớp, nhìn qua lại giữa ba người, sợ bỏ lỡ cuộc quyết đấu đặc biệt này.
“Nghiên Nghiên, anh muốn ăn tôm.” Hoắc Duyên Niên gắp tôm hấp dầu vào trong bát Tạ Nghiên. “
“??” Hoắc Duyên Niên muốn anh bóc tôm sao? Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên lộ ra nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt Hoắc Duyên Niên lạnh lùng nhìn anh, Tạ Nghiên sợ rồi.
Không phải chỉ bóc tôm thôi sao, tôi bóc hết luôn.
Tạ Nghiên cúi đầu bóc tôm, thủ pháp khéo léo, rất nhanh đã bóc xong một con tôm.
“Anh Hành, em cũng muốn ăn tôm.” Trong khi Tạ Nghiên bóc xong, Hàn Mạt Mạt đột nhiên mở miệng.
Không khí trên bàn lập tức ngưng đọng lại.
Anh có nên đưa con tôm này cho Hoắc Duyên Niên không?¹
Con tôm Hàn Mạt Mạt chỉ là anh hay là Khương Hành hoặc Hoắc Duyên Niên bóc?
“Lúc trước Mạt Mạt làm thư ký của tôi, thường khen Khương tiên sinh rất chu đáo. Không nghĩ tới bóc một con tôm còn để Mạt Mạt chủ động nhắc nhở.”
Sau khi chế giễu Khương Hành xong, Hoắc Duyên Niên trực tiếp đưa đũa vào trong bát Tạ Nghiên gắp tôm vừa bóc ăn, sau đó lấy khăn giấy Tạ Nghiên lau giúp anh.
“Nghiên Nghiên nhà tôi luôn thích giúp tôi bóc tôm. Mỗi lần đều khiến cho tay em ấy dính đầy dầu mỡ, hơn nữa tay Nghiên Nghiên quá non dễ bị xác tôm cắt, cho nên chúng tôi lập ra ba quy định mỗi lần Nghiên Nghiên chỉ giúp tôi bóc một con tôm thôi.”
Tạ Nghiên sửng sốt nhìn Hoắc Duyên Niên tỉ mỉ dùng khăn giấy ướt trước rồi mới dùng khăn giấy khô, lau sạch bàn tay dính nước sốt của mình, đáy lòng yên lặng nhiều năm đột nhiên lọt vào một chút tia sáng.
“Tôi ăn tôm xong rồi, còn lại để Khương tiên sinh bóc cho Mạt Mạt.” Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên cười cười, bảo người giúp việc đem đĩa của Tạ Nghiên đổi thành mới.
“Tại sao nhìn tôi thế, chẳng lẽ dì làm đồ ăn không hợp sở thích của hai người à?”
Giọng nói của Hoắc Duyên Niên khiến Tạ Nghiên hoàn hồn, vài chi tiết trong truyện có một đoạn duy nhất viết anh thích ăn tôm, Hàn Mạt Mạt cũng thích, mỗi lần anh đều nhường tôm cho Mạt Mạt.
Chắc là Hoắc Duyên Niên sợ anh ăn hết tôm, cho nên mới đưa cả đĩa tôm cho Hàn Mạt Mạt. Dù vậy nhưng Tạ Nghiên vẫn không nhịn được nhìn tay mình
Cho dù khi còn bé anh sẽ không dùng đũa làm bẩn tay, các dì các chị gái nhân viên thích anh, một người cũng chưa từng nói sẽ lau tay cho anh.
______________________________
¹Trong QT có tận 3 lần có chữ Hoắc Duyên Niên, mình không biết sửa sao nên đã xoá 2 lần khác và edit theo ý mình ạ.