Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 43




Nửa đêm, Chiếu Dã lại muốn.

Di Di say rượu đã tỉnh một nửa, cuốn chăn quanh mình, mắng anh thô lỗ.

“Nhưng Di Di đã nói rất thoải mái, còn vểnh mông đòi anh đi vào”. Chiếu Dã nghiêm nghị nói.

“…Anh im  miệng.”

Đầu Di Di chui vào ổ chăn, “Em, em nói mấy cái đó là do rượu, không tỉnh táo.”

“À, vậy không tỉnh thì không tính, lại làm lần nữa”.

“Sao lại còn làm nữa…” Di Di khóc không ra nước mắt.

Chiếu Dã hôn hôn Di Di, “Lần trước làm ba lần, lần này cũng muốn làm ba lần”.

Mưa bão sấp chớp, trời đất u ám.



Lần này tỉnh dậy đã muộn, Di Di xem di động, giờ đã là hai giờ chiều.

Chiếu Dã trực tiếp xin nghỉ làm chăm sóc cô, dựa vào khung cửa nói: “Anh đi qua tiệm bánh có vào nói qua.”

“…” Di Di hữu khí vô lực hỏi, “Anh nói như thế nào.”

Chiếu Dã: “Thân thể không khoẻ.”

Thân thể không khoẻ…

Lời nói này so với lần “Sinh bệnh” trước đây càng dễ nghĩ lung tung.

Di Di nằm trên giường giả chết.

“Em quá yếu, cho nên không dậy nổi” Chiếu Dã 7 sáng đã tỉnh, còn mượn tay cô giải quyết chỗ đang hưng phấn, nhưng không dám nói ra.

Chiếu Dã an ủi cô: “Không sao cả, làm thêm nhiều lần là tốt thôi”.

Di Di có cảm giác sau khi làm tình với Chiếu Dã thân thể dần dần trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng và khỏe mạnh hơn, làm việc một ngày cũng không mệt, cơm ăn cũng nhiều lên.

Cô trộm liếc Chiếu Dã, cùng sói ở bên nhau còn có công dụng này?

Chuyện kia không phải còn kém sao?

Di Di rất cao hứng, rộng lượng tha thứ những hành vi của Chiếu Dã đêm qua, đang muốn khen thưởng anh bằng một nụ hôn, nghe thấy anh nói:

“Chờ em khỏe hơn, mỗi ngày chúng ta có thể làm nhiều lần”.

“Khụ khụ…” Miệng Di Di phun ra kem đánh răng, nhìn chính mình trong gương, thê thảm nói:

Ma kính ơi ma kính, con thỏ nhỏ trốn không thoát bị con sói xám ăn cả đời sao? hả hả hả?”

“Sói xám không ăn con thỏ, còn làm cơm trưa cho thỏ ăn.”

Chiếu Dã gõ cửa phòng:  “Đồ ăn hâm nóng lại lần hai rồi.”

“Ặc…ra đây.”

Trên bàn cơm, Di Di nhớ tới một chuyện.

“Chiếu Dã, anh Ngạn Kỳ muốn kết hôn, anh có muốn đi cùng em tham gia hôn lễ không?”

“Cái gì?”

Di Di thấy sắc mặt Chiếu Dã khẽ biến, cho rằng anh không muốn đi, khuyên bảo:

“Em còn chưa tham gia hôn lễ ai bao giờ, anh có đi cùng không, anh Ngạn Kỳ nói Mai hoa lộc cũng đi, sẽ rất vui”.

“Hôm qua em còn gặp chị dâu, rất xinh đẹp, tóc xoăn, nói chuyện nhỏ nhẹ…ha ha ha”.  Di Di cười tủm tỉm nói: “Chị dâu còn giúp em chọn nước hoa”.

“Đi nhé, đi nhé.”

Ngạn Kỳ, kết hôn?

Chị dâu, nước hoa?

Chiếu Dã cứng đờ, trong đầu qua một vạn hình ảnh: “Sao em không sớm nói cho anh”.

“Hôm qua anh có cho em nói đâu…” Di Di méo miệng đáng thương.

Chiếu Dã nghẹn lời, có chút buồn bã, làm anh ngồi một mình ăn nhiều dấm như vậy, còn chuốc rượu cho cô, anh đúng là không phải người.

Nhưng Chiếu Dã không hối hận, vì tối hôm qua… Quá sướng.

Anh sờ sờ mũi nói: “Đi.”

Cần phải đi chứ, anh còn cho bao lì xì dày nữa là khác.

“Được nha”.



Ba ngày sau, một lâu đài nhỏ nằm ở ngoại ô. Hôn lễ của Ngạn Kỳ cùng Nặc Nhân tổ chức đúng hẹn.

Nơi này do Ngạn Kỳ cố ý chọn, rất gần rừng rậm, rời xa thành phố, nếu uống say biến thành nguyên hình cũng không có con người phát hiện.

Hôm nay, nhiều loại động vật quen biết đến tham dự. Người quen, không quen đều nghe thấy tin vui muốn tham gia uống rượu mừng, nói lời chúc phúc. Di Di nhắn tin cho Bé Nhỏ nói mình hôm nay không đến tiệm, cô còn kích động hơn Ngạn Kỳ.

Hôn lễ!

Bọn họ biến thành người rất ít khi tổ chức hôn lễ. Gần nhất nếu lộ ra, con người nhiều tai mắt, rất dễ xảy ra chuyện. Giấy hôn thú của con người là một loại gần như trói buộc, không trói được động vật, bọn họ muốn phương thức ở chung của chính mình. Ví dụ như Mai hoa lộc cùng vợ anh ta. Cũng không lãnh chứng hay tổ chức, nhưng vẫn ân ái bên nhau.

Lâu đài nhỏ có một hoa viên, bày biện nhiều ảnh cưới của Ngạn Kỳ và Nặc Nhân, mỗi bức đều có ngày tháng kỷ niệm. Hình ảnh của Ngạn Kỳ, bên cạnh Nặc Nhân cười nhàn nhạt, cùng nhau làm bánh, đi xem mặt trời lặn, dạo qua nhiều phố cổ…

Từ quen biết, hiểu nhau đến yêu nhau.

Di Di xem tới mức cảm động không thôi, ngẩng đầu ngắm Chiếu Dã.

Chiếu Dã phát hiện, hơi hơi cúi người nghe cô nói.

“Hình như chúng ta, chưa từng chụp chung”.

Chiếu Dã không thích chụp ảnh, nhưng anh  nói: “Em muốn chụp không?”

Di Di gật đầu.

“Vậy mỗi ngày về sau chúng ta đều chụp.”

“Được ạ”. Di Di cười ánh mắt cong cong.

Nghi thức hôn lễ diễn ra, Mai hoa lộc là đại biểu của Động hiệp, là người chứng hôn của Ngạn Kỳ và Nặc Nhân.  Nặc Nhân mặc một chiếc váy trắng làm kinh diễm tất cả mọi người, Di Di nhìn không chớp mắt, vỗ vỗ Chiếu Dã nói:” Cô dâu quá đẹp, em nói không sai chứ?”

“Anh Ngạn Kỳ hôm nay cũng rất đẹp trai”.

Chiếu Dã: “…”

Nghi thức nói lời thề, đoạn nhạc vang lên kết thúc, cùng một câu Ngạn Kỳ hô lên:

“Vợ ơi, anh yêu em”. Nghi thức được đẩy lên cao trào.

Ngạn Kỳ hôn môi Nặc Nhân, Di Di ngồi ở phía dưới giống fans hâm mộ, tràn đầy hạnh phúc tươi cười.

Bên cạnh, Chiếu Dã bỗng nhiên lặp lại lời nói của Ngạn Kỳ: “Vợ ơi, anh yêu em.”

Di Di ngây người: “Cái gì, anh nói gì.”

Chiếu Dã chăm chú nhìn vào Di Di, cúi đầu hôn xuống môi cô, nói lại một lần nữa: “Vợ ơi, anh yêu em”.

Mặt Di Di bỗng như bị thiêu đốt, như nắng chiều rực rỡ phía chân trời, trả lời lung tung:

“À, À, đã biết”.

Tới lúc ăn cơm chụp ảnh, Di Di kéo Chiếu Dã đến chụp ảnh chung với Ngạn Kỳ và Nặc Nhân.

Nặc Nhân nói thầm với Di Di, vẻ oán giận: “Cái đồ trang sức nặng muốn chết, da đầu chị như không còn là của mình nữa rồi”.

“Chị dâu, hôm nay chị rất đẹp”.

Nặc Nhân tươi cười, hai người nói qua đề tài khác.

Một bên, hai người đàn ông ngồi đối diện, Chiếu Dã còn nói lời chúc phúc với Ngạn Kỳ.

“Chúc mừng, chúc hai người bách niên hảo hợp.” Chiếu Dã nhìn qua mặt vô cảm, nhưng trong lòng anh cũng muốn chúc họ mãi bên nhau.

“Cảm ơn.” Ngạn Kỳ cười cười, “Cũng chúc cậu với Tiểu Di vĩnh viễn kết đôi”.

Mẹ nó.

Tuy biết Ngạn Kỳ kết hôn, nhưng nghe được cái xưng hô nhỏ này, Chiếu Dã vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

“Cảm ơn”. Anh hờ hững nói, “Mượn người quay phim của anh dùng.”

Ngạn Kỳ làm lời mời cứ tự nhiên.

Chiếu Dã nói vài câu cùng người quay phim chụp ảnh, gọi Di Di lại đây.

Chiếu Dã: “Không phải em muốn chụp ảnh sao, đây là thợ chuyên nghiệp”.

Di Di lập tức cảm thấy căng thẳng, chỉnh sửa quần áo. Cô vì muốn tham gia hôn lễ lần đầu tiên, nên đã đi mua đồ mới, áo khoác trắng, váy dệt thêu hoa màu yến mạch, chân là chiếc giày cùng kiểu váy. Cô mua cho Chiếu Dã bộ vest màu đen, vậy bọn họ một đen một trắng, cũng được coi là đồ đôi.

“Bây giờ chụp sao?” Di Di nói, “Em, nên dùng tư thế nào ạ?”

Người quay phim cười, “Hai người như bây giờ cũng rất tốt, tự nhiên dựa vào nhau”.

Di Di khoác cánh tay Chiếu Dã, hỏi thợ ảnh chuyên nghiệp:  “Như vậy phải không?”

“Đúng vậy, rất tốt, nên hơi cười một chút”.

Di Di khóe miệng cong lên, lộ ra tám cái răng, mỉm cười tiêu chuẩn.

“Chàng trai…cậu cũng cười một cái”.

Chiếu Dã đối với màn hình vẻ mặt lạnh lùng, không cười nổi, miễn cưỡng chỉ cong khóe môi, nhìn qua càng như một kiểu…cười đểu.

Người quay chụp nói: “Ặc, hay là cậu nhìn cô gái bên cạnh đi”.

Cái này thì dễ rồi.

Chiếu Dã nghiêng mặt chăm chú nhìn vào Di Di, ánh mắt này so với lúc nãy hoàn toàn khác nhau. Ôn nhu tựa như chứa đựng cả dải ngân hà.

Nhiếp ảnh gia rất kịp thời bắt giữ khoảnh khắc này, đưa cho Di Di xem, Di Di vỗ tay khen đẹp.

“Mấy ngày nữa, tôi sẽ gửi bức này qua bưu điện cho hai vị”.

“Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo.” Dù sao cũng đã có người trả tiền.

Đêm nay, ánh sao sáng tỏ, trời không gió không mây, người cũng đoàn viên.