Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 8




Sau khi trận đấu kết thúc, Di Di chuẩn bị về nhà.

Một nhân viên đeo thẻ công tác chạy qua chỗ cô nói, Z thần ở trong phòng nghỉ thay quần áo, cô chờ một lát.

Di Di mơ màng bị người dẫn đường đưa tới phòng nghỉ, trên biển treo hai chữ “ZY”, đây là phòng nghỉ riêng.

Di Di đứng ở cửa đợi vài phút, nhìn thời gian đã gần 0 giờ, ngày mai còn phải đi làm, cô liền gõ cửa phòng muốn giục anh.

“Vào.” Bên trong người đó nói.

Di Di mở cửa, Chiếu Dã đã thay sang quần áo bình thường, vẫn là áo đen quần đen như cũ, còn đội mũ lưỡi trai.

“Em cười cái gì?” Chiếu Dã hỏi.

“Tôi cười sao…”. Bản thân Di Di cũng không để ý.

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, vẫn là quần áo như thế này, mũ cũng vậy”.

“Phải không?” Chiếu Dã nhìn về phía gương, không nhìn chính mình trong gương, mà nhìn Di Di ở trong đó, tóc dài rối tung, váy màu vàng nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết, lộ ra cần cổ tinh tế.  Một sợi tóc rơi xuống dưới, Chiếu Dã định đưa tay tới gần vén lên, vừa lại gần, tay anh dừng lại giữa không trung.

Di Di không phát hiện ra động tác này của anh, cười nói:

“Anh thật lợi hại, bọn họ đều gọi anh là Z thần, anh cũng có rất nhiều fans, còn có người in biểu ngữ, anh có thấy không?”

“Kiếm cơm ăn thôi.” Chiếu Dã trả lời không hề để ý, ngón tay khoanh lại chơi đùa với tóc của Di Di, nhìn cách ăn mặc tỉ mỉ, mùi hương thơm trên tóc. Hầu kết Chiếu Dã lăn lộn, bước tới gần.

“Chiếu Dã, làm sao vậy?” Di Di đi ép lui lại phía sau, cô bước nhanh về phía cửa: “Chiếu Dã, tôi phải về nhà”.

Chiếu Dã bàn tay dừng trên vai cô. Di Di bất giác co dúm lại, thanh âm trầm thấp vang lên phía sau, anh nói:

“Di Di, em không nghe lời.”

Chiếu Dã buông tay, đi tới Di Di trước mặt cô, dùng lời nói khẳng định:

“Em lại cùng con hồ ly kia ở bên nhau.”

Di Di nhìn thẳng anh, nói nửa thật nửa giả: “Cậu ta vào tiệm mua bánh…”

“Nói dối.”

“Trên người em mùi của hắn, ít nhất ——”, ánh mắt Chiếu Dã u ám xuống, “ở cùng hắn hai giờ”.

Ngữ khí của anh gằn lên, như là chỉ trích cô làm việc sai trái.

“Vậy thì như thế nào.” Di Di bị chọc thủng, dứt khoát bất chấp tất cả: “Anh không có quyền quản tôi”.

Chiếu Dã lạnh lùng nói: “Có phải tôi đã nói qua, em cách xa hắn một chút”.

Mấy ngày nay đều lo lắng sợ hãi, đêm nay xem phim cùng Triết Triết không hề thoải mái, bây giờ đến cuộc hẹn thì bị chất vấn. Di Di ủy khuất cực kỳ, mà cô cũng chẳng làm sai chuyện gì, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với cô.

Anh là sói thì sao, sợ cái rắm.

Càng nghĩ càng khổ sở, Triết Triết sờ tay cô, Chiếu Dã giống như quả bom sắp nổ, sao người nào đối với mình, tất cả đều cảm thấy phiền chán.

Di Di hồng con mắt, nức nở nói: “Tôi nhất định phải nghe anh sao? Anh là gì của tôi. Làm ơn, Chiếu Dã, là anh theo đuổi tôi, chứ không phải là tôi van xin anh”.

Chiếu Dã đã nhịn rồi nhịn, từ kẽ răng rít ra một câu:

“Cho nên em mặc váy này, là vì hắn?”

“Tôi vui thì mặc liên quan gì tới anh, thật phiền chết đi được”. Di Di lớn tiếng phát tiết: “Quyền vương thì có thể bắt nạt người khác sao.”

Chiếu Dã hô hấp ngày càng nặng nề, cơ bắp căng chặt, tay phải nắm thành quyền, gân xanh đều nổi lên. Ngoài phòng nghỉ, những trận đấu giao hữu bắt đầu, tiếng reo hò liên tục vang lên.

Chiếu Dã giơ tay, Di Di nghe âm thanh bên ngoài, bên trong tưởng tượng một quyền này đánh xuống, cô sẽ như con thỏ cho vào nồi cháo. Cô chỉ là một con thỏ, biến thành người sống  cũng không dễ dàng gì, hở một chút sẽ lộ ra cái đuôi hoặc tai thỏ, lo lắng bị loài người phát hiện, bắt đi làm thí nghiệm.

Một người đã sống lâu như vậy, dọn đến nơi này toàn là đồng loại, gặp được Hoa mai lộc thân thiện, cô dã rất vui vẻ. Chỉ là, ghét phải sống lo lắng đề phòng hàng ngày, ghét hàng xóm, ghét người đã bắt nạt mình. Nhưng cô thích đồng nghiệp Bé Nhỏ, thích tiệm bánh, thích ngồi một mình ăn lẩu.

Di Di nhắm mắt, khả năng vào một khoảng khắc nào đó, sự thật là cô cũng có hơi thích anh.

Nắm đấm không rơi xuống, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mặt cô, lòng bàn tay khẽ nhích, lau giọt nước mắt đang chảy xuống.

“Thật xin lỗi.” Chiếu Dã nói.

Chắc rằng anh đã sớm nghe được tiếng cô khóc nức nở.

Đầu ngón tay anh cọ cọ, quét qua làn da trơn mềm của Di Di, cũng không thoải mái. Di Di không ngăn được ngước mắt, tựa như thấy cuộc đời này chẳng dễ dàng.

“Đừng khóc.” Chiếu Dã trầm thấp nói.

Đôi tay này của anh, đã đánh bại bao nhiêu đối thủ không thể đếm được. Chưa từng sai lầm, chưa từng do dự, nhưng đây là lần đầu tiên run rẩy bởi một cô gái nhỏ. Thì ra, vũ khí tốt nhất không phải là nắm đấm, mà là nước mắt của cô.

“Tôi không nên nói như vậy…”. Chiếu Dã bất an hỏi:

“Hắn ta bắt nạt em?”. Ý anh ám chỉ con hồ ly kia.

Di Di quay đầu đi không thèm để ý tới anh.

Chiếu Dã giải thích: “Không phải tôi muốn can thiệp vào việc kết bạn của em, chỉ là con hồ ly đấy không phải người tốt”.

Di Di liếc mắt: “Anh cũng không giống người tốt.”

Chiếu Dã nghẹn lời.

Di Di đã hết giận một nửa, lau lau nước mắt, rũ đầu nói:

“Tôi phải về nhà.”

Chiếu Dã đi theo phía sau cô,  lại hỏi thêm lần nữa: “Con hồ ly kia bắt nạt em?”

Di Di vừa đi vừa tức giận nói: “Không có.”

Chiếu Dã nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Gió đêm mùa thu se lạnh, thổi tới làm cho Di Di ứa cả nước mắt nước mũi. Cô lấy khăn giấy lau nước mũi, đứng ở ven đường chờ xe.

Rạng sáng nên ít xe qua lại, Di Di quyết định đi bộ, tính qua khoảng cách chắc phải đi tầm hai mươi phút, cũng không thèm để ý người đi sau mình.

“Di Di.” Chiếu Dã sải nhanh chân dài, vài bước đã đuổi kịp. Thấy mũi cô hồng hồng, mắt phiếm nước, quật cường đáng yêu. Chiếu Dã không biết đây là cảm giác gì, trong lòng dường như trầm vào trong đáy hồ.

“Cái tên Hồ Úc Triết” Chiếu Dã dùng từ:”Có sở thích’ sưu tập tem phích ‘.”

“A?” Di Di rốt cuộc cũng nhìn Chiếu Dã, ánh mắt khó hiểu.

Chiếu Dã nói: “Hắn nói, hắn muốn tán thật nhiều bạn gái của mọi chủng loại.”

“Mà em, trước đây chưa từng gặp, lại tốt đẹp quý giá như vậy…”

Gương mặt Di Di nóng bỏng, xem nhẹ nửa câu sau của Chiếu Dã.  Thế nhưng ý nghĩa câu ‘Mọi chủng loại” đó là từng người do con vật biến thành sao, bọn họ chưa nói chuyện chủng loại qua bao giờ.

Trầm mặc một lát, Di Di hỏi: “Sao anh biết?”

Chiếu Dã nhàn nhạt nói: “Ở đó lâu rồi, khó mà không biết, ngày trước một người ở phòng kia, bởi vì hắn ta mà dọn đi”.

“Bọn họ đều nói là anh…” Di Di kinh ngạc.

“Hắn biết tôi lười đi ra giải thích.” Chiếu Dã có vẻ chẳng sao hết:

“Tùy hắn, không ảnh hưởng gì tới tôi”.

Di Di không nói nữa, trong đầu loạn thành sợi chỉ. Có hơi tức giận, Triết Triết quả nhiên có vấn đề, cô có hơi áy náy, Chiếu Dã đúng là chỉ muốn tốt cho cô.

Ban đêm lạnh lẽo, Di Di hít hít cái mũi.

Đằng sau có một cỗ máy sưởi truyền đến, do Chiếu Dã trầm lặng đi tới gần, chặn từng cơn gió lạnh cho cô.

Anh chạm vào phía sau cô, Di Di không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy ánh đèn đường chiếu xuống soi rõ hai bóng người hòa lẫn vào nhau, giống như anh đang ôm lấy mình.