Mùa xuân ở thành phố A đến muộn, cái hơi lạnh của đất trời như lùa vào trong từng con ngõ, quấn quýt lấy người nơi đây.
Mọi người đang xì xào nhau vụ thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm - Thẩm Anh Vi bị đại thiếu gia nhà họ Hoắc nhìn trúng - Hoắc Thiếu Dực. Nghe đồn cô gái này còn có vị hôn phu, hai người đó đã đính hôn từ khi mới lọt lòng, là một công tử thế giao, là nhà họ Lương cũng khá nổi tiếng trong thành phố.
Cô gái đó năm nay mới hai mươi tuổi, trong khi Hoắc Thiếu Dực đã hai mươi chín, hơn cô ấy đến chín tuổi.
So với Lương Minh Phàm nhà họ Lương mới hai mươi ba, tuổi xuân phơi phới thì Hoắc Thiếu Dực đúng là lớn tuổi hơn Thẩm Anh Vi nhiều.
Nhưng người bị Hoắc thiếu gia nhìn trúng, sao có thể vuột mất như thế. Nhà họ Thẩm với nhà họ Lương không bao giờ là đối thủ của nhà họ Hoắc. Chỉ sau một đêm, Hoắc thiệu gia đã dọn dẹp xong chướng ngại vật của mình.
Hắn gọi Lương lão gia đến bàn luận, không hiểu sao ngay sau đó ông ta lập tức đến nhà họ Thẩm xin lui hôn. Dù đã kể ra hoàn cảnh khó khăn của mình nhưng vẫn khiến nhà họ Thẩm hết sức tức giận, hai nhà tình nghĩa thắm thiết bao nhiêu năm, thế mà không biết từ đâu nhảy ra một Hoắc Thiếu Dực phá hỏng tất cả.
Càng quá đáng hơn là tối hôm đó, Hoắc Thiếu Dực mang khuôn mặt tươi cười đến nhà họ Thẩm, muốn cầu hôn Thẩm Anh Vi.
Cô gái nhỏ đương nhiên không đồng ý, lúc người đàn ông kia đến trước mặt cô, cô không nén nổi tức giận mà tát một cái lên khuôn mặt điển trai đó.
Ba mẹ Thẩm thấy vậy, lập tức sửng sốt, mẹ Thẩm giữ lấy Thẩm Anh Vi, kéo cô lại rồi quát: "Con làm cái gì vậy hả Vi Vi?"
Làm sao bà có thể không hiểu nỗi lòng của con gái mình, con bé mới hai mươi, lại được bà bao bọc quá kĩ nên không hiểu rõ áp lực của quyền thế. Bà biết con bé tức, không thích người chuyên quyền như Hoắc Thiếu Dực đây.
Ba Thẩm che cho hai mẹ con ở đằng sau, mang khuôn mặt tươi cười đến xin lỗi Hoắc Thiếu Dực: "Con bé không hiểu chuyện, xin Hoắc thiếu gia bỏ qua cho."
Không phải ba Thẩm không yêu con gái, chỉ là gia nghiệp nhà họ Thẩm bao đời truyền đến tay ông, không thể để nó tan tác chỉ vì chuyện giữa Hoắc Thiếu Dực và con gái mình.
Hoắc Thiếu Dực nhìn cô chằm chằm, ngắm khuôn mắt xinh đẹp tràn ngập lửa giận kia, anh thậm chí không hề tức giận trước cái tát đó, thậm chí còn thấy vui mừng, ít nhất cô đã tiếp xúc với anh.
Nói miễn cưỡng thì cũng là tiếp xúc da thịt rồi. Anh thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ ánh mắt không nhiễm bụi trần của cô, anh theo dõi cô gái nhỏ đã năm năm, từ lúc cô còn đi học đến bây giờ.
Anh cảm thấy mình đã điên rồi, khi đó anh hai mươi tư, lại đem lòng yêu cô nhóc mười lăm tuổi.
Anh không dám đến bên cạnh cô, sợ cô sẽ chán ghét anh, lúc đó anh biết cô đã có vị hôn phu của mình, nhưng anh chưa đưa tay ngăn cản, vì tên đó đang đi du học, dự định năm năm sau mới về nước.
Anh không thể vươn tay quá dài, sẽ khiến cô gái anh yêu mến chán ghét mình mất.
Hoắc Thiếu Dực cứ như vậy, âm thầm mà lặng lẽ. Anh lại là một kẻ có danh tiếng chẳng khá khẩm gì ở thành A này, người ngoài đều nói anh lạnh nhạt khó gần, tính cách quyết liệt không buông tha ai.
Một cô gái nhỏ như Thẩm Anh Vi, sẽ sợ hãi anh mất, nhưng ngày hôm nay anh không thể nén nổi nữa, bắt buộc anh phải ra tay hành động, vì nhà họ Thẩm và Lương chuẩn bị làm lễ đính hôn long trọng cho bọn họ.
"Không sao."
Thấy Hoắc Thiếu Dực nói vậy, ba Thẩm liền thở phào nhẹ nhõm, sợ tên thiếu gia này sẽ ghi thù ghi hận lên gia đình họ. Dù sao mấy gia tộc bị họ Hoắc chèn ép đến không lên nổi trong giới hào môn cũng không ít, chuyện này cũng không bí mật gì nên ai cũng e sợ đắc tội nhà họ Hoắc.
Thẩm Anh Vi thấy ba mẹ mình nói chuyện với Hoắc Thiếu Dực cung kính, cô không kìm được lòng mình. Vùng tay khỏi tay mẹ Thẩm chạy ra ngoài khiến bà ấy hết hồn.
"Vi Vi con đi đâu?"
Vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên không ai kịp ngăn cô gái nhỏ lại, ba Thẩm sốt ruột chạy theo, ngay sau đó là Hoắc Thiên Dực chạy vụt lên.
Anh sải từng bước dài đi ra cửa, muốn túm cô gái kia về với mình ngay lập tức.
Thẩm Anh Vi vừa cố chạy vừa lau nước mắt, cô không quen Hoắc Thiếu Dực, sao anh ta phải bắt ép cô, cô không muốn gả cho anh ta.
Không muốn gả cho người tàn nhẫn có tiếng trong thành phố này, dù cô không yêu Lương Minh Phàm, nhưng cô còn tình nguyện gả cho Lương Minh Phàm hơn.
Chạy ra khỏi cửa lớn của biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Anh Vi cũng nhìn thấy Hoắc Thiếu Dực đang chạy đuổi theo cô. Cô gái nhỏ lập tức run rẩy, khuôn mặt anh ta lần nữa hiện lên trong đầu.
Cô chạy vụt ra khỏi đường lớn mà không để ý gì, lúc này, một chiếc xe bán tải lao đến, sáng chói một cung đường.
Từ phía sau, cô nghe thấy tiếng gọi khẩn trương của người đàn ông đó.
"Vi Vi..."
"Rầm..."
"Á..!"