Hoắc thị nằm ở trung tâm thành phố, nơi phồn hoa nhất mà bất cứ ai cũng muốn đặt chân tới nên xung quanh không thiếu những trò hay ho và mới lạ.
Thẩm Anh Vi coi như là lần đầu được đi chơi như vậy nên cô cảm thấy rất mới lạ, cái gì cũng muốn ngắm một chút, thứ nào cũng muốn chạm một cái. Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ là nụ cười dịu dàng vui vẻ không thôi.
Vì cô đi quá nhanh nên vệ sĩ của Hoắc Thiếu Dực đuổi theo không kịp, lúc đến đại sảnh họ đã không thấy tăm hơi của phu nhân nhà mình đâu nên bắt đầu tản nhau ra đi tìm rồi.
Những người làm trong Hoắc gia lâu đều biết Thẩm Anh Vi là đầu quả tim của Hoắc Thiếu Dực, nếu để lạc mất cô thì họ coi như tàn đời rồi.
Không ai muốn mất cái ăn cái mặc trong thời buổi này cả, nhất là nhà họ Hoắc còn trả cho họ lương cao ngất ngưởng.
Thẩm Anh Vi đâu biết điều này, cô chỉ quan tâm nơi này rất thích hợp để chơi, nhìn khắp nơi một chút, cô phát hiện cách đó không xa là một công viên rất lớn.
Công viên theo chủ đề Chiêm tinh học, nhìn những hành tinh được mô phỏng đến vô cùng xinh đẹp treo ở kia, trong lòng cô lại thích thú.
Đúng là rất đẹp...
Nghĩ thế nào, cô lại nhớ đến mối quan hệ của mình và Hoắc Thiếu Dực, dù đã là vợ chồng, đã đăng kí kết hôn, đã đeo nhẫn cưới, chỉ thiếu một cái hôn lễ nữa thôi nhưng cô nhỏ vẫn thấy chưa đủ.
Cô muốn hẹn hò...
Chắc trước lúc cô mất trí nhớ họ cũng thường xuyên hẹn hò nhỉ? Cô nghĩ mình là con người theo chủ nghĩa lãng mạn như thế, không thể quên mất không làm điều này được.
Thẩm Anh Vi càng nghĩ càng thích, cô nhớ đến những chỗ mà các cặp tình nhân hay đến để bồi dưỡng tình cảm.
Nào là rạp chiếu phim, nhưng trong biệt thự nhà họ đã có một rạp chiếu mini rồi, vả lại nếu đi ra ngoài xem, bằng tính cách của Hoắc Thiếu Dực thì anh sẽ bao nguyên cả một cái rạp để hai người họ ngồi xem riêng quá.
Thế thì khác nào xem ở nhà đâu?
Đúng là tính cách tổng giám đốc bá đạo đã ăn sâu vào tiềm thức của Hoắc Thiếu Dực rồi, tuy cô chỉ mới bên anh một thời gian ngắn nhưng cô đã hiểu phần nào.
Còn nếu đi chơi công viên thì Hoắc Thiếu Dực cùng một dàn vệ sĩ đằng sau thật nào cũng dọa người khác sợ mất hồn mất vía cho xem.
Cách này không được, cách kia cũng không được, đúng là rầu rĩ muốn chết. Chỉ nghĩ xem hẹn hò thế nào thôi cũng mất thời gian và công sức quá...
Thẩm Anh Vi thở dài, cô dẹp ngay cái suy nghĩ này đi, thôi thì về nhà sẽ bàn bạc với anh sau vậy.
Bây giờ cứ thoải mái đi chơi đã, nhưng Hoắc Thiếu Dực chỉ cho cô thời gian nửa tiếng.
Cô gái nhỏ biết anh còn phải họp trong một thời gian dài nữa nên chưa chắc lát nữa anh đã rảnh để quản cô, lúc đó cô đồng ý là nửa tiếng thế nhưng không có nghĩa nửa tiếng nữa cô thực sự phải về.
Ông xã nhà cô bận bịu công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, cô cũng rất thông cảm cho anh không có thời gian chơi với mình.
Để lát nữa về muộn cô mua chút trà sữa về dỗ anh là được rồi.
Đi về phía công viên bên kia, cô phát hiện ở đầu cổng vào có bán kẹo bông gòn.
Bình thường Hoắc Thiếu Dực quản cô rất nghiêm vụ ăn uống, anh cảm thấy ăn mấy thứ này ăn vào không tốt cho cơ thể, ở nhà chỉ cần ăn nhiều đồ ngọt một xíu thôi là anh Hoắc nào đó đã bắt đầu nhảy dựng lên rồi.
Những lúc như vậy Hoắc Thiếu Dực lại rất biết cách dỗ dành cô, anh khẽ vuốt ve tóc cô một cái, lại xoa xoa mặt cô thêm vài cái giống như dỗ trẻ con.
"Ngoan, đừng ăn nhiều quá, anh thương em."
Thẩm Anh Vi nghe anh dỗ mình ngọt như vậy thì chỉ có thể phụng phịu cho qua, cô không phải người không hiểu, Anh Vi thấy mình nên nghe lời ông xã một chút.
Cô không ăn nhiều đồ ngọt trước mặt anh nữa mà sẽ ăn lén lút sau lưng anh.
Đúng là sáng kiến tuyệt vời.
Lúc cô vừa suy nghĩ vừa đi vào trong công viên, bản thân cô không hề biết mình đã bị theo dõi.
Vì được Hoắc Thiếu Dực nâng niu, được người nhà cưng chiều nên bản tính cô có phần thiện lương và đơn thuần, cô sẽ không bao giờ nghĩ được những trò bẩn thỉu đằng sau lớp vỏ hào nhoáng đang nhắm vào bản thân mình.
Tất cả chỉ vì mưu toan quyền lực và tiền tài cho bản thân người đó.
Hai người đàn ông với thân hình lực lưỡng đang lén lút bám theo cô gái nhỏ không hề phòng bị, trên khuôn mặt đen xạm của họ là nụ cười đáng khinh.
Một người trong số đó xoa xoa tay, ánh mắt điên cuồng thấy rõ.
Khi nhìn đến cô gái như hoa như ngọc phía bên kia, họ càng lộ rõ ra sự bẩn thỉu của mình.
"Nhìn con nhỏ đó kìa."
"Tao thấy rồi, đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, đúng là xinh đẹp thật."
Vậy mà hôm nay bọn họ lại được hưởng con mồi xinh đẹp quyến rũ nhường này, đúng là trời giúp.
"Vừa được hưởng vừa được tiền, con nhỏ thuê chúng ta cũng giàu lắm, trả tiền nhiều đến mức tao có thể uống rượu mấy chục bữa đấy."
"Khà khà..."
Trước khi hành động người ủy thác bọn họ còn gọi lại một lần, lúc này bọn họ cũng nóng lòng lắm rồi, mà khi nghe số tiền thưởng sau khi hành động xong còn tăng thêm khiến hai người đó càng thỏa mãn hơn.
"Tôi sẽ tăng gấp đôi lên cho các anh nếu các anh thành công."
Nhìn con mồi nhỏ yếu thế kia, bọn họ chắc mẩm đã cầm sẵn được số tiền lớn có khi phải nai lưng làm việc cả tháng.
"Cô chủ yên tâm, chúng tôi nhất định không làm cô thất vọng đâu."
"Tốt nhất là như vậy."
Cúp điện thoại, Ninh Diễm Thanh nâng đôi mắt ngập tràn thù hận lên nhìn màn hình khóa là khuôn mặt của Hoắc Thiếu Dực.
Cô ả vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh của anh trên đó, đôi môi đỏ au dán lên màn hình điện thoại.
"Anh Thiếu Dực, tại sao anh không yêu em?"
"Tại sao anh lại yêu con nhỏ đó?"
"Có phải anh thích vẻ thanh thuần ngây thơ của nó không, vậy thì em sẽ vấy bẩn cô ta. Em sẽ làm cô ta trở nên dơ hầy, anh Thiếu Dực, là tại anh ép em."
Ninh Diễm Thanh cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng cô không hối hận vì đã ra tay, chỉ cần con nhỏ đó biến mất, anh Thiếu Dực nhất định sẽ quan tâm đến cô ta.
Anh Thiếu Dực, nhất định phải thuộc về cô ả.
Cô căm thù Thẩm Anh Vi đến tận xương tủy, chỉ cần nhìn thấy nó cô đã thấy không khỏe, chỉ muốn phá hủy tất cả mọi thứ.
Cô ta yêu anh ấy lâu như vậy, từ lúc biết đến anh đã bắt đầu để ý, ngày nhớ đêm mong.
Không có đêm nào trước khi ngủ cô nàng quên đi hình bóng ấy, cô cầm ảnh của anh ngắm nhìn qua ngày, chỉ mong có một ngày anh sẽ chú ý đến mình, sẽ yêu thương mình.
Cô ta tình nguyện chờ, chờ cả đời...
Nhưng Thẩm Anh Vi đột ngột xuất hiện và dập tắt ước mơ đó của cô ả, tất cả đã trở nên xa vời, cô ả không cam tâm.
Từ lúc Hoắc Thiếu Dực đẩy cô vào hồ nước lạnh đó, cô ả đã điên, cô ả chán ghét Thẩm Anh Vi, chỉ cần nhìn thấy nó đã muốn lao vào đẩy nó ra.
Vì vậy, hận thù tích tụ khiến Ninh Diễm Thanh không hiểu được tình huống của mình, cô ta nghĩ chỉ cần để Hoắc Thiếu Dực biết được Thẩm Anh Vi đã qua tay người đàn ông khác, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm.
Anh ấy nhất định sẽ vứt bỏ nó mà thôi.
Và anh ấy sẽ đến với cô ta.