Tin đồn là thứ khó khống chế nhất trên đời, chẳng bao lâu việc Thẩm Anh Vi đã có người thương lan ra toàn trường.
Đó là một người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, khí chất hơn người, giống như là hạc giữa bầy gà, chỉ cần đứng đó không nói gì cũng đủ để làm người ta không rời được ánh mắt.
Đôi kim đồng ngọc nữ này khiến bao người ngưỡng mộ, nam tài nữ tú trời sinh một đôi.
Bọn họ đương nhiên rất thưởng thức cái đẹp, nhưng bọn họ không thất đức đến việc làm chuyện xen vào giữa tình cảm của người khác.
Cậu bạn ngày hôm nay tỏ tình với Anh Vi cũng thấy xấu hổ không thôi, tuy không biết hai người đó là một đôi, tuy không rõ ràng người mình thích đã có người khác bên cạnh.
Nhưng hành động của hắn ta vẫn khiến hắn phải cúi đầu đỏ mặt.
May mà động tĩnh gây ra không quá lớn, không đến mức cả trường đều biết.
Tuy lúc đó có rất nhiều người vây quanh hắn, nhưng không đến mức làm mọi người đều phải chú ý.
Khi Ninh Diệu Diệu nghe thấy tin đó chỉ cười cho qua, nếu đám người này biết người Thẩm Anh Vi gả cho là Hoắc Thiếu Dực thì không biết còn oanh động tới cỡ nào.
Cô ấy cảm thấy Thẩm Anh Vi rất may mắn.
Sinh ra trong gia đình có ba thương mẹ yêu như Thẩm gia, chuyện Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân cưng chiều con gái ai ai cũng biết.
Lại có cậu em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy thỉnh thoảng có gây sự nhưng vẫn là một đứa em thương yêu chị mình.
Sau đó lại có Hoắc Thiếu Dực nâng niu cô ấy, tất thảy đều xuôi chèo mát mái, gần như không lo không nghĩ.
Ninh Diệu Diệu chỉ hâm mộ trong lòng, không hề có ý định ghen tị với cô ấy.
Dù sao cũng là mỗi người một cuộc sống, đâu phải ai cũng có thể như ai. Ninh Diệu Diệu tuy ba không thương mẹ không yêu, chị gái lại ghét bỏ thậm tệ, nhưng cô ấy vẫn cố gắng tự yêu lấy mình, cũng từng có lúc nản lòng thoái chí, nhưng cuộc sống này đâu phải chỉ có như vậy.
Vậy nên cô ấy biết cố gắng phấn đấu vươn lên, từ lâu Ninh tiểu thư đã không cần tình thương yêu muộn màng của ba mẹ nữa.
Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại của Ninh Diệu Diệu vang lên.
Cô ấy cúi đầu xuống, nhìn tên hiện ra trên màn hình.
Ninh Diễm Thanh?
Đúng là quý hóa quá, Ninh Diễm Thanh đến việc lưu số của cô ấy còn thấy thừa thãi, nói chi đến việc gọi điện.
Chắc từ lúc cô ấy có một chiếc điện thoại đến bây giờ thì người chị gái trên danh nghĩa này chưa từng gọi lấy một cuộc nào.
Hôm nay lại còn đích thân nhờ vả gì đây?
Ninh Diệu Diệu để mặc cho điện thoại tiếp tục kêu, không có ý nhấc máy. Tại sao chị ta gọi thì cô nhất định phải nghe, là muốn cô ấy vâng lời ba mẹ bất cứ khi nào cũng phải vâng lời chị ta răm rắp hay sao? Đúng là nực cười.
Cô ấy đã muốn không dây dưa quá nhiều đến nhà họ Ninh nữa, thế mà lúc này người nhà họ Ninh lúc nào cũng làm phiền tới.
Ngày xưa khi còn ở nhà lớn, lúc nào cô ấy cũng bị coi như không khí, trên bàn cơm ba mẹ sẽ chỉ gắp đồ ăn cho chị gái, chỉ hỏi han ân cần chị gái, chỉ nói chuyện vui vẻ với chị gái. Còn cô ấy là thứ dư thừa, lúc nào cũng bị coi như là không khí.
Nếu cô ấy có đổ bệnh, ba mẹ cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, giống như cô không phải con của họ vậy.
Ninh Diễm Thanh gọi liền ba cuộc, đầu bên này vẫn không có ý định sẽ tiếp chuyện với chị ta.
Đợi một lúc sau điện thoại cuối cùng cũng yên tĩnh lại, màn hình nổi lên mấy tin nhắn kèm với trạng thái tức giận.
"Ninh Diệu Diệu, mày dám không nghe điện thoại của tao?"
Ninh Diệu Diệu nhìn thấy, không nói gì, đọc tiếp mấy tin nhắn tiếp theo.
"Gan mày cũng to đấy, mày cứ liệu hồn cho tao."
"Tao biết mày đang làm thân với con nhỏ họ Thẩm kia, đừng tưởng có nó nâng đỡ cho, có Hoắc thiếu gia để ý mày là mày được ba mẹ coi trọng. Đừng ngu xuẩn như vậy."
Thì ra trong mắt chị ta, cô ấy lại là người như vậy. Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Ninh Diệu Diệu lười quản, chị ta muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ, cô không có ý định thay đổi ấn tượng của cô với chị ta.
Giống như vừa đấm vừa xoa, Ninh Diễm Thanh có việc cần nhờ vả nên giọng điệu cũng mềm hẳn xuống.
"Ninh Diệu Diệu, chị chỉ muốn tốt cho em, em nghĩ mà xem, Thẩm Anh Vi là một con hồ ly tinh không hơn không kém. Nếu bị ghét bỏ thì chị của em nhất định có thể đến được với anh Thiếu Dực. Khi đó chị sẽ không quên em, ba mẹ sẽ nhìn em bằng con mắt khác."
Thì ra là chưa từng bỏ ý định, dù chen một chân vào cuộc tình người khác cũng không chịu bỏ cuộc.
Ninh Diệu Diệu cười trong lòng, không biết chị ta lấy đâu ra tự tin để nói ra những lời như vậy. Cô đã hiểu vì sao Hoắc Thiếu Dực không động tâm với chị ta rồi, một người như Hoắc thiếu gia, hiển nhiên phải có con mắt nhìn người.
Chắc hẳn chị gái yêu quý đây biết cô ấy và Thẩm Anh Vi có chút giao tình, muốn cô giúp một tay hủy hoại danh dự của Thẩm Anh Vi.
Mấy chuyện như vậy, Ninh Diệu Diệu không bao giờ làm, cũng khinh thường người như Ninh Diễm Thanh, chỉ vì tiền tài quyền thế mà muốn phá hoại hạnh phúc của người ta sao?
Đưa tay xóa tin nhắn của Ninh Diễm Thanh, cô ấy đã nói sẽ không về Ninh gia nữa, xem ra mấy người kia chỉ nghĩ cô nói đùa thôi thì phải.
--------
Lương Tiểu Ý đi đi lại lại trong phòng, chẳng biết tại sao lại bị anh trai gọi đến đây.
Bình thường nếu anh Minh Phàm muốn nói gì thì đều nói thẳng mặt, chẳng bao giờ gọi cô ta lên thư phòng như vậy.
Trước mặt Lương Minh Phàm cô ta vẫn là một đứa em gái ngoan, cô ta yêu quý anh trai mình như vậy, đương nhiên với anh ấy thì nói gì nghe đó.
Chẳng mấy chốc cửa thư phòng đã mở ra, Lương Minh Phàm gần đây cũng khá bận rộn, không mấy khi ngủ ngon giấc, nhìn dáng vẻ tuấn tú kia mệt mỏi thấy rõ.
Lương Tiểu Ý thấy anh trai, vui vẻ gọi một tiếng.
"Anh trai, anh gọi em có việc gì sao?"
Lương Minh Phàm ngồi vào ghế dựa, anh trầm ngâm một lát rồi mới đáp lời.
"Tiểu Ý."
"Dạ?"
Bình thường anh trai rất cưng chiều cô ta, nên trước mắt anh ấy dù cô ta có làm gì sai đi chăng nữa cũng chưa bao giờ có cảm giác gọi là sợ hãi.
"Em có gì giấu anh?"
Nghe giọng Lương Minh Phàm lạnh lùng như vậy, ý cười trên khuôn mặt cô ta cứng lại, cả bàn tay mới đưa ra muốn chống người lên cạnh bàn làm việc cũng dừng lại trước không trung.
Một lát sao, người con gái ấy mới cười gượng một tiếng.
"Em làm sao có việc giấu anh được."
Lương Tiểu Ý mềm mỏng nói, cô ta biết, dù có làm điều gì sai trái, anh trai sẽ không bao giờ trách cô ta, thậm chí còn giúp cô ta thu dọn cục diện rối rắm ban đầu.
"Thế việc của Anh Vi là thế nào?"
Chỉ một câu nói cũng đủ đánh cho Lương Tiểu Ý hiện nguyên hình, cô ta nhìn Lương Minh Phàm, trong mắt là sự nhu nhược ủy khuất đáng thương mà bản thân thường dùng nhất.
"Anh vì cô ta mà muốn mắng em sao?"
Cô ta biết, một khi anh trai nói như vậy tức là đã nắm rõ ràng mọi chuyện, cô ta có muốn chối cũng không được.
"Anh không mắng em, nhưng việc em làm quả thực khiến anh thất vọng rồi."
"Anh... em không cố ý, là Ninh tiểu thư muốn em tham gia cùng, em không..."
"Tiểu Ý!"
Lương Minh Phàm ngắt lời, không muốn cùng cô em gái hồn nhiên dễ thương năm xưa nói những chuyện như vậy nữa.
"Anh mong đây là lần cuối cùng nói những chuyện như vậy với em. Cũng là lần cuối anh giải quyết cho em, đừng làm anh thất vọng."