Thẩm Anh Vi trốn học cùng anh ở công ti lăn lộn một hồi, nhìn anh bắt đầu rơi vào trạng thái tập trung cho công việc, cô cũng không muốn tiến lên làm phiền vị này nhà mình.
Vả lại anh còn phải kiếm tiền để sau này mua sữa bột cho con nữa, rất là vất vả, Thẩm tiểu thư tự nhiên thông cảm cho ông xã nhà mình rất nhiều.
Với lại cô cũng không có ý định đi dạo ở công ti nữa, bản thân Thẩm tiểu thư đây sinh ra đã mắc bệnh lười, lúc sáng là do cô tò mò nên mới quyết định đi xem một chuyến.
Thêm vào đó là nhỡ đâu lại làm ảnh hưởng công việc của người khác, cô sẽ áy náy.
Nhưng Hoắc phu nhân nào biết mấy người trong công ti chỉ mong cô có thể đi nói chuyện tán dóc với bọn họ thôi.
Nói chuyện trong giờ bị hạn chế, nhưng lúc tiếp chuyện Hoắc phu nhân sẽ không bị gì, thậm trí trợ lí giám đốc còn bảo bọn họ làm gì đó cho cô đỡ buồn.
Công việc nhàn hạ như vậy, thế mà vị phu nhân này chẳng chịu đi tìm bọn họ gì cả.
Thế là Thẩm tiểu thư nằm luôn ra ghế sô pha, một bên nhìn ông xã làm việc, một bên lôi quyển ngôn tình hường phấn mới lấy được của Ôn Hiên ngày hôm qua ra đọc.
Lúc nhìn thấy Ôn Hiên đọc mấy quyển sách kiểu này, cô còn cảm khái một lúc lâu, thầm nhủ không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán đoán người ta được.
Nhìn Ôn Hiên như thế mà lại mang tâm tư thiếu nữ như đang tuổi trưởng thành, còn chẳng đàn ông bằng bạn Yến nữa.
Lật một trang của quyển truyện kia, Thẩm Anh Vi suýt thì bị mấy thứ trên đó chọc cho mù mắt.
Cô hoảng sợ ném thứ trên tay mình xuống giống như cầm vật cấm, không nghĩ tới Ôn Hiên vậy mà lại xem loại hình này.
Lại còn rất hào phóng tự nhiên cho cô mượn sách, trước đó còn dặn dò cô xem xong nhớ trả lại cho cậu ta.
Bây giờ cô chỉ muốn thủ tiêu thứ này ngay lập tức được không, đừng bảo cô trả lại nữa, cô muốn ném thứ này từ tầng cao nhất của Hoắc thị xuống.
Ai bảo Ôn Hiên xem loại sách này hả, khí phái nam nhi đâu rồi, không sợ bị người khác bắt được sao?
Động tĩnh bên này không lớn, nhưng với Hoắc thiếu gia lúc nào cũng chú ý tới vợ mình mà nói thì đã đủ để anh lưu tâm.
Hoắc tổng buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên từ đống văn kiện.
"Sao thế?"
Anh nhìn quyển sách bị vứt trên nền đất, không nói gì liền đứng dậy đi về phía này.
Thẩm Anh Vi thấy vậy càng hoảng, muốn ngăn anh nhưng động tác lại không nhanh bằng.
Trong mắt ông xã nhà mình, việc cô làm chẳng khác nào đang chột dạ, nhất định đã làm chuyện gì có lỗi rồi lại không dám nhận.
Cầm quyển sách trên đất lên, Thẩm Anh Vi biết không ngăn được anh nữa rồi. Cô hai tay ôm mặt lủi về phía sau, nhìn động tác của ông xã nhà mình chưa từng dừng lại.
Lúc đầu lật quyển sách ra anh còn nhìn cô một cái, sau đó mặt lạnh vững như núi thái sơn của Hoắc tổng vẫn không sụp, tự mình lất tiếp mấy trang tiếp theo trong tâm trạng thấp thỏm của cô vợ nhỏ.
Một lát sau, anh mới đóng quyển sách không mấy trong sáng đó lại dưới trạng thái vi diệu của Thẩm Anh Vi. Trong lòng cô nhỏ gào thét, vậy mà anh lật tận bao nhiêu trang, xem bao nhiêu hình, không biết giờ phải đối mặt với người đàn ông này ra sao đây.
Vả lại giờ cô biện minh còn kịp không nhỉ, nói là cô đi mượn chứ thực ra cô cũng không biết nội dung của nó lại như vậy thì liệu anh có tin lời cô nói không?
Xác suất anh tin cô là bao nhiêu phần trăm, cô không muốn hình tượng của mình đổ vỡ đâu. Oan ức quá đi, rõ ràng cô không phải là người như vậy.
Tại tên Ôn Hiên đó xem sách không đứng đắn, mà không biết động lực đâu ra cho cậu ta mang thứ văn hóa phẩm đó nghênh ngang trên trường, còn đặt trước mặt mọi người mà không ai hay biết.
Mai cô phải mật báo cho bạn học Yến để bạn ấy xử lí đồng đội của mình mới được.
Hoắc Thiếu Dực thấy cô bắt đầu suy nghĩ gì đó, anh đóng sách lại, xoa xoa mái tóc hơi rối của vị tiểu thư này.
"Em có thể giải thích..."
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, mặt đã đỏ lựng lên mà vẫn quyết tâm mặt đối mặt với tên mặt than vạn năm là Hoắc Thiếu Dực đây.
"Em không cần giải thích, anh hiểu mà."
Hoắc tổng cố tình muốn trêu chọc cô một chút, còn cố tình nói với giọng đương nhiên.
Thẩm Anh Vi không theo kịp với suy nghĩ của vị giám đốc trẻ này: "Anh hiểu cái gì?"
"Là tại anh lạnh nhạt Vi Vi, đêm nay sẽ chơi với em thật tốt."
"... khoan đã... không phải như vậy mà..."
Lời Thẩm tiểu thư đương nhiên không có người đáp.
Quả thật oan đến mức nhảy xuống sông cũng không hết được. Hoắc thiếu gia đây cứ nhìn cô với ánh mắt như thấu hiểu hồng trần làm cô muốn đập đầu chết luôn trong phòng làm việc của anh cho hả lòng hả dạ.
Hình tượng của cô, không thể sụp đổ thảm hại như vậy được.
Lại qua một buổi chiều, Thẩm Anh Vi thấy mình không thể dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với ông xã nhà mình được nữa rồi.
Mỗi khi bị anh nhìn thấy là ánh mắt cô lại trốn tránh, Hoắc Thiếu Dực tự nhiên hiểu điều này, còn lấy đó để trêu chọc cho cô càng không có chỗ mà trốn.
Lúc sắp tan làm, Hoắc Thiếu Dực đột nhiên ngẩng đầu nói chuyện với cô vợ đang lười biếng nằm dài trên ghế sô pha trong phòng làm việc.
"Lát nữa chúng ta về thăm ba mẹ vợ nhé, bảo bối."
Thẩm tiểu thư không chú ý, phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được hết những lời anh vừa nói.
"Sao tự nhiên lại muốn về đó."
"Không phải anh đã nói với em đợi anh hết bận rộn sẽ cùng em về nhà mẹ đẻ ăn bữa cơm sao?"
Đúng là có nói thật, nhưng Hoắc Thiếu Dực lần nào cũng nói nhiều như thế, sao cô nhớ được.
Thẩm Anh Vi gật gù, nhìn đồng hồ trên kia còn chưa đến giờ tan tầm, không thể xúi bẩy ông xã trốn việc sớm được.
-------
"Mọi việc sắp xếp đâu ra đó rồi chứ?"
Một giọng nói không mấy thân thiện vang lên từ đầu dây điện thoại bên kia, người được ủy thác cũng không lung lay về thái độ của bên nhờ vả.
Gã ta mặc một chiếc áo khoác gió đã bạc, trên mặt có một vết sẹo mờ, không xăm trổ giống bao thành phần giang hồ khác nhưng lúc nào cũng toát lên khí chất như đại ca bản địa.
Gả rít một điếu thuốc, thở ra một làn khói trắng mỏng. Nhìn đống tiền giấy được đặt trên bàn cũng không vội xao động.
Ngược lại là mấy thằng đàn em của gã lúc nào cũng lăm le chỗ đó như hổ đói rình mồi.
Người đời nói mạnh vì gạo bạo vì tiền. Mấy gã này ra đời lăn lộn cũng vì mớ tiền giấy đó cả.
Tiền này có thể sai khiến được rất nhiều người, đương nhiên trong số đó có cả gã ta.
"Tôi đã sắp xếp cả rồi, cũng cho một thằng ngu khác lên thế mạng thay, sẽ không bại lộ đâu."
"Tốt lắm, tôi mong nhận được tin mừng từ mấy người."
Người đưa tiền tới muốn xoay người rời đi, nhưng đã bị gã đại ca này giữ lại.
"Xem xem, tôi làm việc nguy hiểm như vậy mà chỉ nhận được từng này tiền. Đám con nhà giàu mấy người vung tiền như rác mà còn kiệt sỉ với đám chúng tôi thế à?"
Số tiền trên bàn không tính là ít, thậm chí còn nhiều hơn so với tưởng tượng của nhiều thằng đàn em đang ở chỗ này gấp mấy lần.
Nhưng gã kia rất biết cách kiếm càng nhiều hơn. Thấy người nhờ vả là khách vip như thế, sao không kiếm chác thêm chút, dù sao người ta cũng chẳng tiếc mớ giấy này.