Thẩm Anh Vi cứ mơ mơ hồ hồ bị kéo tới một nhà kho bỏ hoang ở phía sâu trong rừng cây như vậy.
Lúc bọn chúng tháo bịt mắt cho cô, cô chỉ thấy đau mắt vì ánh sáng ập tới quá mức đột ngột, một lát sau mới có thể thích ứng được với ánh sáng này.
Trước mắt cô là khung cảnh tồi tàn dột nát của một nhà kho cũ kĩ, nhìn cánh cửa hoen rỉ do thời gian đã quá lâu, rồi những bức tường rong rêu trơn trượt, dù trời đang sáng nhưng không gian này lại có phần u tối đến mức khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
Một người đàn ông đang đứng trước mặt cô, cao lớn, thô kệch, trên mặt hắn còn có một vết sẹo dữ dằn.
Bộ dáng này còn có thể dọa con nít nín khóc giữa đêm, người kia cất cao giọng, là tiếng nói ồm ồm, phát âm còn không chuẩn xác như người của thủ đô.
"Ngoan ngoãn ở đây đi, chờ nhà mày mang tiền chuộc đến rồi bọn tao sẽ mang mày đi chỗ khác."
"Khôn hồn thì biết thân biết phận, đừng ngu xuẩn làm điều gì chọc tức bọn tao."
Tên đó nói rằng mang cô đi nơi khác chứ không phải thả cô ra cho người nhà tới đón, Thẩm Anh Vi tự nhiên chú ý đến điểm này.
Rốt cuộc bọn họ còn có âm mưu gì nữa?
Đương nhiên Thẩm Anh Vi sẽ không nghĩ ra bọn chúng lấy cô làm mồi nhử hai nhà bên kia trước để lấy tiền chuộc người. Đợi khi nhận được tiền rồi bọn chúng sẽ không thả cô ra như đã định ban đầu mà bán cô cho một người khác, nghe nói người này rất có tiếng tăm trong giới ngầm của mấy ông trùm nơi biên giới.
Cứ như thế, bọn chúng lại có cho mình một khoản mới, thật sự là một phi vụ lời lãi.
-------
Hoắc Thiếu Dực đứng ngồi không yên, trên khuôn mặt lạnh lùng đã ẩn ẩn dấu hiệu của việc tức giận.
"Tại sao đến giờ vẫn chưa tìm được hả? Mấy người nói tôi nghe."
Đương nhiên là không có ai dại dột mà lên tiếng trong thời gian này, mọi người nơm nớp lo sợ bản thân gây ra một chút sai lầm nào đó sẽ làm cho vị tổng giám đốc nổi tiếng khó chiều này lửa giận bốc lên.
Hoắc tổng nhìn thời gian trôi đi từng khắc từng khắc, đã sắp hết buổi chiều rồi mà bọn bắt cóc này vẫn chưa có động tĩnh gì. Anh cũng đã cho người đi theo dõi những gia tộc mà anh nghĩ có khả năng nhúng tay vào vụ lần này.
Gần đây có vài công ti muốn đối đầu với Hoắc thị, việc này trong mắt vị Hoắc tổng kiêu ngạo này chỉ là châu chấu đá xe, không biết lượng sức mình.
Vốn dĩ chẳng gây ra tổn thất gì to lớn cho cam, nhưng thương trường trước nay là nơi không ngừng đấu đá giở thủ đoạn, anh sợ bọn chúng mang những thứ dơ bẩn ấy thực hiện rồi bắt Thẩm Anh Vi đi để ép anh làm vài điều.
Đương nhiên là Hoắc tổng sẽ không sợ điều bọn chúng đưa ra, hoặc bọn chúng có đưa ra một số tiền cực lớn để làm tiền chuộc anh cũng chẳng màng.
Điều anh quan tâm bây giờ chỉ là Thẩm Anh Vi có gặp nguy hiểm gì không, có sợ hãi không, có chịu ủy khuất gì không...
Anh biết cô là một cô gái mạnh mẽ, bình thường cô đều mang bộ mặt dịu ngoan nhưng đến lúc nào đó, cô nhất định sẽ để lộ bản chất ngoan cường của mình.
Thà gãy chứ không cong, cô không thể chấp nhận những điều dơ dáy bẩn thỉu. Cô cũng là người không chịu ép buộc.
Giống như lần anh đến nhà cô, muốn cô làm vợ anh, khi đó Anh Vi của anh chẳng lo sợ một chút nào, lập tức vung tay cho anh một cái tát.
Khi đó anh đã hiểu được Thẩm Anh Vi, anh chỉ sợ nếu cô cứ như vậy sẽ phải ăn thiệt thòi trong tay bọn bắt cóc đó.
Lúc này anh thật vô dụng, anh không thể có mặt để bảo hộ cho cô, chỉ mong rằng Vi Vi nhà anh hãy nhẫn nhịn một chút, anh sẽ cố gắng đến bên cô thật sớm.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong nhà vang lên, bác Trương nghe thấy cũng phải giật mình.
Bác ấy nhanh chóng nhận điện thoại, Hoắc Thiếu Dực thấy cũng đi nhanh qua.
Đầu dây bên kia, nếu Thẩm Anh Vi nghe thấy thì sẽ nhận ra đây là giọng của tên đại ca hồi nãy đã quát tháo tên đàn em của mình.
"Hoắc Thiếu Dực, vợ mày đang trong tay bọn tao, nếu muốn chuộc con nhỏ đó về thì hãy mang tiền đến địa điểm mà tao yêu cầu, nếu mày không chịu đáp ứng, thứ mày thấy sau đó chắc chắn sẽ làm mày hối hận."
Hoắc Thiếu Dực lạnh mặt, anh nắm chặt điện thoại trong tay như muốn bóp nát nó.
"Cô ấy ở đâu?"
Trước hết anh muốn xác nhận an toàn của Thẩm Anh Vi một chút.
"Mày mang tiền đến đây rồi sẽ nhìn thấy nó thôi."
Nói rồi điện thoại bị cúp ngang, tiếng tút tút nối dài như đánh vào lòng những người đang ở đây.
Ngay sau đó là tin nhắn bên đó gửi đến, là địa điểm, thời gian giao tiền và số tiền chuộc cần cầm tới. Chúng còn cố tình nhấn mạnh Hoắc Thiếu Dực chỉ có thể đi một mình, nếu bọn chúng phát hiện ra người khác theo cùng, Thẩm Anh Vi sẽ không xong với chúng đâu.
Cùng với dòng tin nhắn này là hình ảnh một cô gái đang bị trói tay về phía sau, khuôn mặt cô nhỏ tái nhợt cùng chiếc khăn che mắt càng khiến cô trở nên đáng thương hơn.
Hoắc Thiếu Dực nhìn tấm ảnh này, chỉ thấy tim gan mình muốn nứt ra, Vi Vi của anh...
Hoắc Thiếu Dực đoán bọn bắt cóc bên kia có chuẩn bị mà làm quả thật không sai.
Anh cho người tra địa chỉ của số điện thoại ban nãy, cuối cùng vẫn không tra ra được.