Hoắc Thiếu Dực cau mày, nhìn thời gian càng ngày càng gấp gáp, thế mà một chút tin tức về Thẩm Anh Vi cũng chưa có.
Mấy người anh điều động ai cũng toát hết mồ hôi để dò tìm vị trí.
Đột nhiên, ở trong góc nào đó của căn phòng, một thanh niên trẻ reo lên một cách vui sướng.
"Tìm thấy rồi... tôi đã tìm thấy địa điểm gần như chính xác của phu nhân."
Hoắc Thiếu Dực không chút suy nghĩ mà đi vội về phía đó, nhìn một địa chỉ hoang sơ hẻo lánh về phía xa xa của thành phố, nơi đó không có mấy người sinh sống, lại không có nhiều camera giám sát như thành phố, sóng điện yếu ớt nên khó tìm ra cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ đang hoảng sợ chờ anh tới cứu, Hoắc tổng chỉ thấy trái tim mình giống như bị bóp nghẹt.
Anh vốn dĩ đã chuẩn bị cho phương án sau, đồng ý bọn chúng đến chỗ giao tiền chuộc rồi chuộc người về. Đợi sau khi cứu được Thẩm Anh Vi rồi mới tìm bọn chúng để tính sổ cho xong một lần.
Dù bọn chúng có trốn đi đâu anh cũng nhất định phải tìm ra được, phải cho bọn người không biết thân biết phận đó làm lại cuộc đời.
Anh không tin đằng sau chúng không có người bày mưu tính kế cho, nếu không chỉ bằng mấy cái tên ngu ngốc đó thì sao có thể bắt được Thẩm Anh Vi đi.
Nhìn thì rất dễ dàng và gọn lẹ, nhưng thực ra lúc biết Thẩm Anh Vi bị bắt đi, anh đã liên lạc hết với những người có quyền điều động trong thành phố. Nhà họ Hoắc và những mối quan hệ không phải chỉ trưng ra cho có.
Thế nhưng từ đầu đến cuối bọn chúng vẫn gần như không để lộ sơ hở của bản thân, luồn lách y như cá trạch khiến Hoắc Thiếu Dực phải đau đầu thực sự.
Chỉ cần nghĩ tới Thẩm Anh Vi còn đang nằm trong tay bọn chúng thôi là một giây một phút anh cũng không thể bình tĩnh nổi. Trong đầu anh nảy ra vài cái tên, nam có nữ có, nhưng vẫn chưa hoàn toàn xác định ai là người chủ mưu.
Cả vụ tai nạn xe lần trước cũng như thế, anh vẫn trong quá trình điều tra mà chưa thể kết luận được là ai nhúng tay vào. Tuy lần đó Thẩm Anh Vi không bị thương nặng nhưng anh vẫn luôn tự trách bản thân không thể bảo hộ cho cô một cách tốt nhất.
Từ khi Thẩm Anh Vi đi theo anh, anh chỉ cảm thấy cô phải chịu khổ cùng mình. Anh đã hứa rằng sẽ cho cô hạnh phúc cả đời, thế mà chẳng bao lâu anh đã để cô gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Hoắc Thiếu Dực nắm chặt nắm tay, lúc sau anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình.
"Điều động một nhóm người đi theo tôi đến nơi đó, tôi tự mình đi cứu cô ấy về."
----------
Thẩm Anh Vi cố gắng bịt chặt miệng mình, không để cho bản thân phát ra tiếng. Ánh đèn đó chỉ lia quá chỗ này, may mà không đủ sáng để chiếu rọi cả đoạn rừng cây.
Cô phát hiện ra bản thân đang run rẩy, cô đang sợ, sợ bản thân bị bọn chúng bắt lại, càng sợ Hoắc Thiếu Dực sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm, cô một chút cũng không muốn sự việc đó diễn ra.
Đèn pin đã quay sang phía khác, nhưng giọng mấy tên đó vẫn văng vẳng đâu đây.
Mấy người này nói rất lớn tiếng, từ xa đã có thể nghe thấy rồi nên Thẩm Anh Vi vẫn có hi vọng bản thân mình có thể trốn thoát.
Chỉ cần ra khỏi khu rừng này, rời khỏi ngọn núi này, Thẩm Anh Vi không lo lắng gì nữa, thoát khỏi nơi này sẽ là một vùng rộng lớn, khả năng bị bắt lại cũng sẽ ít hơn.
Chờ bọn chúng đi xa, Thẩm Anh Vi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tin nhắn cô gửi cho Hoắc Thiếu Dực đã đến được chỗ anh chưa, chẳng biết trong thời gian chạy trốn này sóng điện đã ổn định chưa, Thẩm Anh Vi chỉ cảm thấy thật mệt mỏi.
Tại sao cô phải rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ, tại sao mọi người lại phải làm điều này, Thẩm Anh Vi cũng lờ mờ đoán được những người đã ra tay với cô hẳn là có thù hằn với nhà họ Hoắc, vì không thể xuống tay được với Hoắc Thiếu Dực nên mới bắt đầu từ một cô gái như cô.
Là tại cô vô dụng, yếu ớt lại không chịu nghe lời anh nói, không đề phòng, không cẩn thận lại hay gây phiền phức cho anh. Mỗi lần đều làm hại Hoắc Thiếu Dực vì cô mà lo lắng, vì biết anh hết sức quan tâm đến cô nên cô chỉ sợ anh sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Hạ Thẩm nhìn cô như vậy, anh ta quay mặt sang chỗ khác, cả khuôn mặt ưa nhìn chìm hẳn vào trong bóng đêm.
Không biết anh ta nghĩ gì, chỉ có đôi môi mỏng hơi mấp máy nói không thành chữ.
Một lúc sau, anh ta mới quay sang hướng Thẩm Anh Vi, nói bằng giọng rất nhẹ.
"Chúng ta tiếp tục."
"Được, cảm ơn anh rất nhiều."
Nếu không nhờ có người này, bây giờ hẳn là cô vẫn bị trói tay trói chân nằm trong căn nhà kho chẳng thấy ánh sáng ấy.
"Thẩm Anh Vi."
"Có chuyện gì sao?"
"Lát nữa mà bị bọn chúng phát hiện ra thì cô chạy đi trước, tôi ở lại cầm chân hoặc dụ chúng chạy hướng khác."