Hạ Thẩm đẩy Thẩm Anh Vi lên trước một bước, trước đây trông anh vốn lạnh nhạt rồi mà bây giờ lại càng khó gần hơn.
Cô không hiểu anh ta có ý gì, vừa quay người muốn hỏi thì đã bị anh ta kéo vào nơi rậm rạp hơn cả ban nãy.
Ánh sáng đèn pin của mấy người đang đuổi theo phía sau chiếu không hết được chỗ này. Nơi rừng núi như thế cũng không hẳn là điều bất lợi hoàn toàn.
Hai người chạy được khá lâu rồi, may mắn trên đường đi Hạ Thẩm chọn được những chỗ hơi khuất tầm mắt nên càng kéo dài được thời gian cho hai người.
Nhưng không có nghĩa là cắt đuôi hoàn toàn được hai tên bắt cóc đó. Cô và Hạ Thẩm tự biết rằng không thể trụ lâu thêm được, sức lực hai bên cách biệt, bây giờ hai người bọn cô đã mệt nhoài, cảm giác thở không ra hơi nhưng hai tên kia vẫn còn sức mà hò hét bắt người.
"Hai đứa chúng bay đứng lại đó."
"Đừng có cứng đầu cứng cổ với tao, chúng mày nghĩ chúng mày sẽ chạy thoát được thật đấy à..."
Mồ hôi túa ra càng nhiều, cô thấy cảm giác đau đớn ở chân lại trở về rồi. Lúc đầu cô còn có thể cố gắng cầm cự, vì muốn thoát thân mà cố tình quên đi cảm giác đau xót nơi chân bị thương.
Tuy nói Hoắc Thiếu Dực nhất định sẽ tới, nhưng cô vẫn hiểu rằng nơi này không phải nơi nhỏ bé gì, Hoắc Thiếu Dực muốn tìm ra cô trong thời gian ngắn là điều hơi khó khăn.
Hạ Thẩm quay lại đằng sau, nhìn khoảng cách giữa bọn họ để tính toán, rồi lại nhìn đoạn đường phía trước một chút, cuối cùng anh ta cũng đưa ta quyết định.
Anh ta hạ thấp giọng nói, âm thanh chỉ đủ để cho Thẩm Anh Vi nghe thấy.
Giọng anh ta hơi gấp gáp, vì vừa chạy vừa nói chuyện nên cô cảm giác có vài chữ anh ta nói giống như quá sức.
"Chúng ta chạy thêm một đoạn nữa, tới lúc đó tôi sẽ ra hiệu cho cô chạy nhanh lên, còn tôi sẽ cố giả bộ chạy chậm lại. Sau đó cô rẽ sang trái một chút, tôi nhớ đằng đó là con đường mòn xuống núi mà tôi đã nói với cô ban đầu. Còn tôi sẽ rẽ phải để bọn chúng đuổi theo, cô nhớ chạy nhanh một chút."
Thẩm Anh Vi nghe đến đây thì ngập ngừng, cô chỉ hận bản thân vô dụng không làm được việc gì, chỉ có thể để người khác chịu khổ cho cô.
"Như vậy... bọn chúng vốn dĩ muốn nhắm vào tôi, hay là anh chạy trước đi... tôi có thể..."
Hạ Thẩm giống như nghe được một câu chuyện cười, anh ta không chút kiêng kị cười thành tiếng.
"Cô nghĩ sức lực mình có bao nhiêu? Chờ bọn chúng bắt cô, trói cô ở đó xong rồi đến tóm tôi à? Vả lại tôi là người đã cứu cô, cô nghĩ bọn chúng sẽ bỏ qua cho tôi chắc. Đám người này chẳng khác đám buôn người là bao, nếu tóm được tôi thì chúng cũng được hời to rồi."
Dù nói như vậy rất mất sức nhưng Hạ Thẩm vẫn nói rất nhiều, vả lại mỗi lời của anh ta giống như không để cho Thẩm Anh Vi phản bác.
"Nhưng như vậy..."
"Tôi đã nói rồi, cô cứ làm theo những gì tôi nói đi, đừng có tự tiện làm xáo trộn kế hoạch của tôi lên."
Thêm được một đoạn nữa, Hạ Thẩm lại đẩy cô lên rồi ra hiệu, dù rẽ trái hay rẽ phải thì hai tên kia cũng khó mà phát hiện ra, nhất là trời còn tối như vậy.
Đèn pin của hai tên đó do vừa chạy vừa chiếu nên sẽ không rõ ràng như lúc đầu, ánh sáng giống như lúc yếu lúc mạnh, trong đó một tên đã làm rớt đèn pin nên càng khó phát hiện ra Hạ Thẩm và cô mỗi ngày chạy một phía.
"Chạy đi, nhanh lên."
"Được, anh bảo trọng."
Nói rồi, Thẩm Anh Vi thấy anh đã giảm tốc độ, cô không nhìn nữa, chỉ có thể nghe anh ta nói mà chạy thẳng về phía bên trái.
Đúng thật là Hạ Thẩm không mang theo cô thì khả năng thoát thân sẽ cao hơn, tốc độ chạy cũng sẽ nhanh hơn, không vì cô mà bị vướng tay vướng chân đủ điều.
Thẩm Anh Vi chợt nhớ ra điện thoại đã bị cô làm rơi lúc đầu khi bị phát hiện, vậy là thứ duy nhất có thể liên lạc được với Hoắc Thiếu Dực cũng không còn.
Cô chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy, xung quanh là một mảng tối om, không phải Thẩm Anh Vi không sợ.
Cô được Hoắc Thiếu Dực nuông chiều đến hỏng rồi, chỉ cần có một chút ủy khuất cũng không chịu được, nhưng bây giờ chỉ còn một mình cô, cô không thể ăn vạ làm nũng giống như khi ở bên anh được nữa.
Cô cứ chạy mãi, chạy đến khi không thể chạy được nữa, chân cô giống như không thể bước tiếp nổi, cô nhịn cảm giác muốn ngồi xuống để không phải bước đi.
Việc cô cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm được Hoắc Thiếu Dực, như vậy cả cô và Hạ Thẩm mới có cơ hội.
Bỗng nhiên cô nhận ra rừng cây đến đây là kết thúc, phía trước là khung cảnh quang đãng, cô nghe Hạ Thẩm nói cách đó không xa là đường mòn, đường này có thể giúp cô che dấu hành động, vả lại cũng cách xa hang ổ của bọn bắt cóc nên không lo bị tóm được.
Thẩm Anh Vi như thấy được cơ hội sống sót, cô không vịn tường nữa mà bước từng bước hơi khập khiễng về phía đó, nhìn thấy trăng treo trên đỉnh đầu.
Trăng hôm nay rất đẹp, rất sáng, nhưng chẳng ai trong số những người đang ở trên đỉnh núi này có ý định thưởng trăng.
Bọn bắt cóc đang lo bắt lấy cô để đổi tiền, còn cô chỉ lo chạy trốn khỏi bọn chúng...
Nhưng mà...
Cô nhìn thấy người nào đó đứng gần chỗ ở vách núi, trong tay hắn ta là một chiếc đèn pin loại nhỏ, thế mà lại có thể chiếu sáng cả một vùng trước mắt cô, tên đó đã nhận ra cô đang đi tới rồi.
Là tên đàn em nào đó đang truy bắt cô...
Thẩm Anh Vi ngừng bước chân, muốn quay đầu lại nhưng đằng sau lại có tiếng động, một chiếc đèn pin khác chiếu tới đây, cùng với đó là giọng điệu vui vẻ của người mới tới.
"Mẹ nó, thì ra nó ở đây, làm bọn tao tìm thật lâu, ông chủ tiên đoán như thần, bảo chúng ta chờ sẵn ở đây để bắt người."
Không biết ông chủ trong miệng hắn là ai, bây giờ cô chỉ biết bản thân mình khó thoát rồi.
Chạy đi đâu cũng không xong, cô không thể quay đầu, cũng chẳng thể đi thẳng về phía trước, chỉ có thể rẽ ngang mà thôi.
"Bắt lấy nó mau, đừng để nó chạy nữa, ông chủ nói nếu bắt được sẽ tăng thêm tiền đấy."
Nhưng rẽ ngang thế nào lại chạy đúng đến chỗ vách núi, trước mặt không còn là đường nữa rồi.
Hai tên bắt cóc mới tới thấy vậy thì cười hềnh hệch.
"Mày xem mày có thể mọc cánh mà thoát khỏi bọn tao hay không?"
Thẩm Anh Vi biết bản thân đã không còn chỗ mà trốn nữa rồi, cô không khỏi hoang mang lo sợ vì tình cảnh của mình lúc này.
Hai tên kia đang cố ép sát cô gái, Thẩm Anh Vi thấy chúng tiến một bước là mình lại lùi thêm một bước.
Cô biết sau lưng mình là vách đá, bây giờ cô đã chẳng còn chỗ mà thoát nữa rồi.
"Con nhỏ cứng đầu này, ngoan ngoãn chịu trói đi."
Bọn chúng đã đến quá gần rồi, Thẩm Anh Vi âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Ai đó có thể cứu cô ra khỏi tình cảnh này không?
Làm ơn đi, hãy cứu lấy cô...
"Đừng hòng... á..."
Đúng lúc này, tiếng đá lở, tiếng người hò hét, tiếng cô gái nhỏ hét chói tai cùng tiếng la hốt hoảng của người đàn ông mà cô vẫn tâm tâm niệm niệm mãi.
"Vi Vi..."
Cô cảm thấy cơ thể mình đang rơi tự do, phải, là rơi...
Chỗ cô đứng lúc đó bị sạt lở, đất đá phía trên đang rơi xuống, nó chèn ép đường hô hấp của cô làm cô muốn ho sặc sụa, cũng làm cho cô thấy khó thở vô cùng.
Nhưng lúc đó cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của anh, Hoắc Thiếu Dực đã đến gần cô rồi, thế mà cô vẫn không thể lao vào lòng anh mà làm nũng, để nói lên những uất ức của bản thân.
Cảm giác này làm cô thấy khủng hoảng, cô đưa tay ra muốn bám vào vách đá nhưng không thể, Thẩm Anh Vi bắt được một hòn đá nhô ra ở vách, nhưng ngay sau đó nó lại không chịu được sức nặng mà rơi xuống cùng với cô.
Bên tai cô chỉ văng vẳng giọng nói của anh...
"Vi Vi... Vi Vi..."