Ninh Diệu Diệu vui vẻ cầm theo chìa khóa đi về phía phòng học, bỏ dần tiếng la hét kinh hoàng của mấy cô gái kia.
Thẩm Anh Vi nói đúng, nên sớm ngày giải quyết mấy cái phiền phức này mới tốt, càng để lâu thì bọn chúng càng không coi người ta ra gì.
Ninh Diệu Diệu đây chưa bao giờ là người dễ bắt nạt, khi còn ở Ninh gia là do cô ấy nhịn xuống vì vẫn còn hi vọng với một mái ấm hạnh phúc chứ không phải cô ấy cam chịu.
Sau này cô ấy thông suốt thì đã không cần nhà họ Ninh nữa, vậy mấy cô gái này có gì mà để cô phải nhẫn nhục chịu đựng đây.
Vả lại mấy cô ả này hay gây phiền phức cho người khác, không biết đã bắt nạt bao nhiêu học sinh trong trường rồi, nếu không cũng không bị nhiều nữ sinh sợ hãi và chán ghét như thế.
Cô ấy ra mặt một lần, hi vọng đám người kia biết khó mà lui, nếu không Ninh Diệu Diệu sẽ không nương tay đâu đó.
Phòng vệ sinh trường chẳng biết tại sao sóng lại rất yếu, chắc tại nằm ở tầng dưới cùng của tòa nhà, lại thêm cửa đóng kín mít nên hơi khó liên lạc.
Từ giờ đến khi tan học cũng chưa chắc sẽ có học sinh đi qua chỗ này để mở khóa cho mấy cô nàng điêu ngoa kia.
Ninh Diệu Diệu chẳng lo đám bọn họ bị nhốt qua ngày ở đây, mỗi tối bảo vệ của trường sẽ đi quanh quanh một vòng để đóng cửa các phòng học cũng như kiểm tra mọi thứ, sớm hay muộn mấy cô gái đó cũng được thả ra thôi.
Cầm điện thoại đi về phía phòng học, cô ấy nhìn đồng hồ một chút, chắc bây giờ Anh Vi cũng đã thức dậy rồi nhỉ?
"Nghe nói cậu bị thương, có nặng lắm không?"
Nhắn tới đầu bên kia một tin nhắn, tuy nói cô ấy an toàn rồi nhưng Ninh Diệu Diệu vẫn muốn hỏi thăm một chút.
"Không sao đâu, đợi một thời gian nữa tớ sẽ đi học lại."
Thẩm Anh Vi rất nhanh đã phản hồi, nhìn cô ấy khẳng định là không có chuyện gì thì Ninh Diệu Diệu mới dừng lại.
"Được, tớ chờ cậu, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Dạo gần đây Ninh Diệu Diệu tương đối mệt mỏi, hết chuyện này đến chuyện kia xuất hiện, mong rằng thời gian tới sẽ không còn vất vả như thế nữa.
------
Hoắc Thiếu Dực còn đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc vì vợ yêu không tức giận với mình, anh không nghĩ rằng sau khi cô nhớ lại thì hoàn toàn không gay gắt với anh như lúc đầu.
Hay là tấm chân tình thiêng liêng cao cả của anh đã cảm động tới tận trời xanh rồi?
Hoắc Thiếu Dực và Thẩm Anh Vi ôm nhau ngủ qua một đêm, có bao nhiêu tình cảm thì bấy nhiêu cảm tình.
Đến lúc bác Trương vào thấy như vậy cũng cảm động đến rơm rớm nước mắt, ông ấy lúc nhận được bệnh án bác sĩ đưa tới, nói thiếu phu nhân nhà mình sau khi bị thương chấn động đến não thì đã lấy lại được kí ức ngày xưa.
Không phải ông không biết thiếu gia nhà mình si tình, chỉ là sợ cách thể hiện tình cảm của cậu ấy không làm thiếu phu nhân mềm lòng mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn xem, đâu đâu cũng thấy hình ảnh một nhà hòa hợp.
Sáng sớm hôm đó bác Trương lại tiếp tục mang đến một bình canh gà và vài món ăn được đầu bếp trong nhà chuẩn bị. Ông biết hai tổ tông nhà mình đều khó nuôi, cơm bệnh viện hẳn là không thể để người ta nuốt trôi được rồi.
Nhất là Hoắc tổng nhà ông từ bé đã vô cùng bắt bẻ, không ăn cái này, không ăn cái kia, có chút xíu không vừa mắt thôi thì cũng không được. Trước đây ra nước ngoài để trị liệu, Hoắc Thiếu Dực không ăn quen đồ ăn bên đó, quyết chí để bụng đói cũng chẳng đụng đến một chút nào.
Vẫn là Hoắc lão gia và lão phu nhân khi đó xót con trai mệnh khổ của mình, hai người đó vốn đã vô cùng đau khổ sau vụ việc của Hoắc Thiếu Dực. Đứa con trai cưng bé nhỏ bị bắt cóc lại lưu lạc đến mức thành bệnh, còn trầm cảm tự sát trong phòng, hai ông bà chỉ hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay để bù đắp nỗi lòng.
Thế nên ngay lập tức, bác Trương cùng vài đầu bếp trong nhà nghe lời hai người họ, bay sang đó để tiếp tục chăm sóc cậu chủ nhỏ, bà chủ cũng bay theo. Nếu không phải Hoắc lão gia còn bận xử lí chuyện công ti và gia tộc thì cả nhà đều đã bay đến đó vài năm.
May mắn là bệnh của Hoắc Thiếu Dực đã thuyên giảm phần nào, nhưng cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện lại dễ gần năm đó chẳng trở về nữa, Thiếu Dực thiếu gia ngày càng lạnh nhạt, đến khuôn mặt cũng chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc.
Gác lại câu chuyện xưa cũ, bác Trương cảm thấy cuộc đời con người ai cũng sẽ có những bước ngoặt của riêng mình, không phải như bây giờ là rất tốt rồi sao? Ông ấy không còn đòi hỏi gì nhiều nữa rồi.
Thẩm Anh Vi được anh đỡ dậy, nhìn mấy món ăn trên bàn không hiểu sao cô lại thấy người hơi nôn nao khó chịu.
Hoắc thiếu gia cẩn thận chăm sóc người bệnh, thấy cô có vẻ khá khó chịu thì vội nói.
"Em chịu khó một chút, đợi vài ngày nữa anh sẽ đưa em xuất viện mà, ngoan."
Không phải anh không biết cô ghét bệnh viện, cô còn ghét cả việc truyền máu và kim tiêm, nhưng bây giờ cô bắt buộc phải nằm viện để theo dõi thêm vài ngày nữa mới có thể về nhà được.
Vết thương mà đụng đến phần đầu thường rất nguy hiểm, vẫn là nên chú ý hơn, anh không thể chiều ý cô vào lúc này được.
Thẩm Anh Vi biết anh hiểu lầm, cô cũng không phải không hiểu chuyện, nhưng cô không nói gì, chỉ gật gật đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô đã để anh lo lắng cho mình đủ điều rồi, lúc cô bị bắt đi anh hẳn đã rất lo cho cô.
Bác Trương còn đặc biệt mang thêm vài văn kiện cho Hoắc Thiếu Dực, làm anh oán hận không thôi, đến cả vợ nằm viện mà anh cũng phải làm việc nữa.
Đợi cơm nước xong, Hoắc Thiếu Dực vừa muốn mang cô ra ngoài phơi nắng, vì Thẩm Anh Vi là người năng động, không thích ngồi mãi trong phòng nên anh mới nảy ra ý tưởng này, nhưng nào ngờ cô đột nhiên lại đau bụng.
Thẩm Anh Vi cũng không biết tại sao lại như vậy, bụng cô đau quặn lại, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, khuôn mặt cô trắng bệch vì đau đớn.
Hoắc Thiếu Dực thấy vậy liền hoảng hồn, anh bế cô đặt lên giường rồi kêu bác Trương đi gọi bác sĩ tới.
"Để bác đi gọi bác sĩ liền."
Bác Trương thấy mình tuổi già rồi mà vẫn còn suốt ngày bị dọa đến suýt đứng tim. Vì lí gì mà vừa ăn xong bữa sáng đã bị như vậy chứ, liệu có phải đầu bếp trong nhà làm ăn vớ vẩn không?
Bọn họ được trả lương cao như vậy để làm gì chứ, có phải là mua phải nguyên liệu không sạch sẽ hay cách thức nấu ăn của họ có vấn đề không. Nếu chút nữa mà khám ra thiếu phu nhân bị ngộ độc thực phẩm vì đồ ăn của họ thì mấy tay đầu bếp trong nhà cứ chờ Hoắc thiếu gia về làm thịt đi.
Thẩm Anh Vi ngồi ôm bụng, cô cảm thấy cái đau này đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi. Hoắc Thiếu Dực ngồi một bên liên tục an ủi, thỉnh thoảng giúp cô vuốt bụng, lau mồ hôi rồi lại ngóng ra ngoài cửa chờ bác sĩ tới.
Một lát sau, một vị bác sĩ có vẻ gấp gáp chạy tới, theo sau là bác Trương liên tục hò hét người nọ chạy nhanh lên.
"Để tôi kiểm tra cho thiếu phu nhân."
May mắn là Thẩm Anh Vi chỉ bị đau một chút rồi ngừng, nhưng sắc mặt cô vẫn rất kém. Bác sĩ kiểm tra cho cô một loạt xong, cuối cùng sự thấp thỏm trên mặt cũng buông xuống được, thay vào đó là sự vui vẻ.
"Thế nào rồi?" Thấy khuôn mặt người nọ như vậy, anh biết cô đã không sao rồi.
"Chúc mừng Hoắc tổng, chúc mừng Hoắc phu nhân, phu nhân đã có thai được một thời gian rồi, lát nữa phu nhân đi kiểm tra thêm một lần nữa để biết rõ hơn về tình trạng thai nhi..."
Cảm xúc của bác Trương bây giờ là gì? Chính là vỡ òa trong hạnh phúc, ước mơ của ông cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Hoắc Thiếu Dực cũng vui mừng khôn xiết, anh ngồi xuống ghế, một tay nắm chặt tay cô, một tay xoa xoa mái tóc đang xõa tung ra gối của cô gái nhỏ.
Thẩm Anh Vi lúc đầu có hơi ngớ ra một chút, sau đó cô cũng nở một nụ cười chân thành, nắm lại tay anh.
"Hoắc tổng, chúc mừng anh sắp lên chức ba rồi."
"Hoắc phu nhân, cảm ơn em, em cũng sắp làm mẹ rồi."
------
Ninh Diễm Thanh ghé tai vào cửa, nghe hết đoạn đối thoại ở trong phòng, cô ả nghiến răng ken két vì tức giận.
Cô ả vẫn chưa buông xuống được chuyện Hoắc Thiếu Dực không thích cô ả mà lại chọn Thẩm Anh Vi.
Lại còn có con với nó nữa chứ...
Đáng lẽ vị trí đó nên của cô ta chứ không phải con nhỏ đáng ghét kia.
Ninh Diễm Thanh tức đến mức suýt vọt vào phòng, nhưng lí trí của cô ta không cho cô ta làm việc ngu ngốc như thế.
Ninh tiểu thư cắn răng, bấm điện thoại gọi cho Lương Tiểu Ý. Sau vụ việc kia cô ta đã sinh ra chán ghét với cô gái nhà họ Lương kia, nhưng bây giờ cô ta cần người giúp sức để loại bỏ đứa bé trong bụng Thẩm Anh Vi.
Mà vừa lúc, Lương Tiểu Ý lại là người cùng chung mối thù.
Thật sự là một lựa chọn không tồi.