Cưng Sủng Phu Nhân Tổng Tài

Chương 93: Khiến người khác chán ghét




Trịnh Bắc Sâm không muốn cứ như vậy mà nhìn Hoắc Thiếu Dực rời đi, anh ta vội vã đứng dậy gọi người trở lại.

"Hoắc Thiếu Dực, em không thể suy xét một chút sao. Chúng ta ở bên nhau, anh nhất định sẽ nhường nhịn em. Nếu em lo không có con nối dòng, không phải vợ em đang mang thai sao, chúng ta..."

Trịnh Bắc Sâm lúc nói đến việc Thẩm Anh Vi đang mang thai thì có chút nghiến răng nghiến lợi. Dù không muốn chấp nhận, nhưng anh ta vẫn phải nói là anh ta không có chức năng này, nhà họ Thẩm chung quy vẫn cần có người nối dõi tông đường, còn anh ta sao?

Nhà họ Trịnh đã có em trai anh ta rồi, anh ta còn quan tâm làm gì nữa cơ chứ.

"Trịnh Bắc Sâm."

Giọng Hoắc Thiếu Dực vang lên, có chút lạnh lẽo mà Trịnh Bắc Sâm không thể phát hiện ra.

"Có."

"Đừng khiến tôi ghê tởm."

Nói rồi Hoắc Thiếu Dực lập tức rời đi mà không nhìn lại đến một cái, khiến Trịnh Bắc Sâm tức đến mức không còn lời nào để nói.

Nhưng hắn ta cũng biết, lần này Hoắc Thiếu Dực tha cho hắn ta vì còn nhớ tình xưa.

Nhưng Hoắc Thiếu Dực đã nói không có lần sau tức là Hoắc Thiếu Dực đã tính toán đủ tình nghĩa xưa cũ rồi.

Hắn ta vẫn luôn biết Thiếu Dực là một người đáng sợ, nói được làm được, đương nhiên sẽ không rảnh rỗi mà dọa người ta.

Thẩm Anh Vi... tại sao lại là Thẩm Anh Vi...

Từ lúc Trịnh Bắc Sâm biết mình có tình ý với Hoắc Thiếu Dực thì đã bắt đầu chú ý mọi tình huống xung quanh người em họ này.

Người đời không chấp nhận thì sao, dù có quan hệ huyết thống thì sao, chỉ cần yêu là được.



Trịnh Bắc Sâm yêu Hoắc Thiếu Dực, nhưng Hoắc Thiếu Dực lại không buồn đáp lại...

------

Ninh Diệu Diệu biết từ ngày Ninh Diễm Thanh bị chính thức lập án thì Ninh gia đã không còn đoái hoài gì đến chị ta nữa.

Ba mẹ chỉ lo danh dự Ninh gia sẽ bị phá hủy nên càng không chú ý đến, dạo gần đây hai người đó còn bận đánh nhau mắng nhau, đúng là người trọng mặt mũi nhất lại là người hủy đi tất cả.

Ninh Diệu Diệu cảm thấy mình rời khỏi Ninh gia là một quyết định đúng đắn, Ninh gia không hợp với cô. Người nhà họ Ninh không coi trọng người nhà, chỉ biết đến mình và tiền tài quyền thế.

Giống như họ bồi dưỡng Ninh Diễm Thanh vì nghĩ chị ta có thể nắm được tâm của Hoắc Thiếu Dực, hoặc giống chuyện họ bỏ qua cô ấy vì Ninh Diệu Diệu không có một khuôn mặt đẹp như chị gái, lại không phải dạng thông minh tuyệt đỉnh gì nên càng không thể lọt vào mắt họ.

Ninh Diệu Diệu cười khổ, nghĩ thế nào lại đi đến cục cảnh sát, hỏi thăm một chút thì mới được cho phép gặp Ninh Diễm Thanh.

Chỉ có điều Ninh Diễm Thanh có ra gặp mặt cô ấy hay không thì cô ấy không biết.

Ninh Diễm Thanh ghét Ninh Diệu Diệu là thật, và Ninh Diệu Diệu cũng chẳng ưa gì Ninh Diễm Thanh cũng là thật, tính Ninh Diệu Diệu vốn cũng chẳng tốt đẹp gì, gặp Ninh Diễm Thanh nên mới khiến cho hai người khó làm chị em một cách hòa hợp nhất.

Nhưng điều Ninh Diệu Diệu không ngờ đó là Ninh Diễm Thanh lại ra ngoài gặp mình, trông Ninh Diễm Thanh bây giờ nào còn dáng vẻ gọi là tiểu thư lá ngọc cành vàng như xưa nữa.

Ninh Diễm Thanh với mái tóc đã cắt ngắn ngang vai, khuôn mặt có phần tiều tụy, dung nhan mà chị ta từng nâng niu đã xuống cấp trầm trọng. Trên người là bộ quần áo tù vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời của một cô gái như thế, nhưng đi sai đường la sai đường, dù có hối hận thì bây giờ cũng đã muộn rồi.

Ninh Diệu Diệu nhìn chị ta không mang dáng vẻ châm chọc như xưa mỗi khi gặp mình thì cũng có chút bất ngờ.

Ninh Diễm Thanh nhìn thấy người đứng ngoài cửa kính bèn cười trừ một cái, trên khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống, càng không có những biểu cảm khác.

Cô cả nhà họ Ninh không ngờ đến cuối cùng người đến thăm mình lúc bản thân không có gì, lúc bản thân bị dè bỉu hắt hủi là cô em gái năm xưa cô ả ghét nhất. Đúng là rất đáng châm chọc mà...



"Thế nào?" Hai người không ai lên tiếng, một lúc lâu sau vẫn là Ninh Diễm Thanh phá vỡ bầu không khí có phần ngột ngạt này.

"Ba mẹ chị đang cãi nhau rồi, chắc cũng không đến thăm chị được đâu." Ninh Diệu Diệu từ trước đến nay không phải người hiền lành gì, cũng không phải là người biết dỗ dành trái tim yếu đuối của người khác, cô ấy chỉ muốn nói vậy để cho Ninh Diễm Thanh đừng hi vọng vào hai người đó quá nhiều, họ chỉ biết đến mình mà thôi.

Ninh Diễm Thanh cũng biết điều này, từ ngày vào tù đến nay mẹ cô ta chỉ đến thăm duy nhất một lần, thậm chí còn không cho cô ta sắc mặt tốt đẹp gì, nói cô ta là đồ của nợ, chỉ biết gây rắc rối cho Ninh gia, làm mất mặt bà ta. Còn Ninh Phú thì không thèm nhìn tới cô ta một lần.

Sau ngày Ninh Diễm Thanh bị cảnh sát bắt đi, Ninh Phú cứ dăm ba bữa lại gọi điện cho Ninh Diệu Diệu một lần, hi vọng cô ấy có thể về nhà.

Ninh Phú đã mất đi một đứa con gái, đương nhiên muốn lợi dụng nốt đứa còn lại, nhưng Ninh Diệu Diệu đã sớm có quyết tâm, từ bữa đó chỉ cần Ninh Phú gọi là cô ấy hoàn toàn không nhấc máy.

Lúc đầu không muốn, bây giờ lại tìm về để nói những lời ngon ngọt, một người ba chỉ biết đến lợi ích như vậy, thật xin lỗi Ninh Diệu Diệu đây không thể nào chấp nhận được.

Ninh Diễm Thanh và Ninh Diệu Diệu lại tiếp tục rơi vào trạng thái yên lặng, hai người không có nhiều chủ đề để nói, hoặc là do không quen thuộc, bây giờ ngồi với nhau, lại có quá nhiều sự cách biệt nên thoáng chốc không gian lại trở về sự ngột ngạt lúc ban đầu.

"Em nói đúng, chị không nên đắc tội anh Thiếu Dực, không nên chọc đến Thẩm Anh Vi." Vốn dĩ án của cô ấy cũng không nặng như vậy, nhưng vì Hoắc Thiếu Dực trả thù chuyện cũ nên có nhúng tay vào một số việc khiến Ninh Diễm Thanh khổ càng thêm khổ, cô ta biết mình đã không thể ngóc đầu lên được nữa rồi, tương lai mờ mịt. Tất cả chỉ vì sự ngu ngốc lỡ lầm của cô ta, cô ta không nên như vậy, có phải nếu cô ta không làm những chuyện đó, anh Thiếu Dực sẽ không ghét cô ta như thế? Nếu cô ta không làm, có phải sẽ không có ngày hôm nay hay không?

Thậm chí mọi người còn phải ngước mắt lên nhìn cô ta, Ninh Diễm Thanh sinh ra đã ở trên cao, nhưng phút chốc đã rơi vào vũng bùn lầy không thể thoát ra nổi.

Tuy Ninh Diễm Thanh bây giờ đã bị giam lại, nhưng cô ta vẫn chưa từng thôi nghĩ về anh Thiếu Dực của mình. Thanh xuân của Ninh Diễm Thanh vì sự xuất hiện của người đàn ông đó mà trở nên đầy màu sắc, ai chả có một thời mơ mộng sẽ hạnh phúc bên người năm đó của mình.

Ninh Diễm Thanh cũng vậy, đáng tiếc cô ta tỉnh ra từ nhiều chuyện nhưng lại không thể tỉnh lại từ tình yêu đối với Hoắc Thiếu Dực.

Ninh Diễm Thanh cúi gằm mặt xuống, không nén được tiếng thở dài. Cuối cùng thời gian thăm tù đã hết, đợi một thời gian nữa sẽ đến phiên xét xử của Ninh Diễm Thanh, cô ta biết ba mẹ mình nhất định không tới gặp đứa con làm họ chán ghét này nữa.

Ninh Diệu Diệu đứng dậy đi ra ngoài, trước đó còn bỏ lại một câu không đầu không đuôi.

"Sống tốt một chút."

Lắc lắc đầu, Ninh Diễm Thanh không kìm nén được nước mắt đang chảy ra, khuôn mặt tiều tụy đậm nét buồn thương, sau đó cô ấy đưa tay lên lau nước mắt, xoay người đi về phía cửa tù như sâu thăm thẳm.