Hôm nay Ninh Diệu Diệu đi thăm Thẩm Anh Vi, cô ấy nghe nói Thẩm Anh Vi mang thai rồi nên rất vui mừng.
Thật lòng chúc phúc cho cô ấy và mong đứa nhỏ này sẽ khỏe mạnh và bình an.
Ninh Diệu Diệu cảm thấy cuộc sống này thật là diệu kỳ, lúc đầu cô ấy còn nghĩ mình và Thẩm Anh Vi sẽ không bao giờ liên quan đến nhau, chuyện chị gái cô ta ghét Thẩm Anh Vi và ghen tị với cô ấy thế nào thì cả nhà đều biết, thậm chí còn biết được chị gái này còn làm một số việc quá đáng với người ta.
Cô ấy còn nghĩ Thẩm Anh Vi sẽ chán ghét mình, dù sau thì Ninh Diệu Diệu cũng là người nhà họ Ninh cả, nhưng Thẩm Anh Vi không như vậy, làm bạn cùng với một người như Thẩm Anh Vi làm cho cô ấy rất vui vẻ.
Song thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện chị gái mình đã làm thì cũng thấy hơi lúng túng, ghen tị sẽ làm con người ta mờ mắt, Ninh Diễm Thanh là một ví dụ.
"Cậu có tính nghĩ đến lúc sinh luôn không?" Dựa theo phong cách chỉ hận không thể nâng niu vợ mình mọi lúc mọi nơi của Hoắc tổng thì cô ấy nghĩ Thẩm Anh Vi sẽ làm như vậy.
"Không đâu, mình sẽ quay lại trường sớm, chờ mình khỏe hẳn rồi sẽ đi học lại, dù sao đợt trước cũng nghỉ lâu vậy rồi, mình không muốn học sau một năm đâu."
Mặc dù Hoắc Thiếu Dực cũng muốn cô nghỉ ở nhà dưỡng thai nhưng cô lại cảm thấy mình không yếu ớt đến như vậy, Hoắc Thiếu Dực đúng là lo lắng quá sẽ loạn, cô rất hiểu điều này.
"Ông xã nhà cậu sẽ đồng ý à?" Hoắc Thiếu Dực bá đạo là chuyện ai ai cũng biết rồi mà.
"Anh ấy sẽ phải đồng ý thôi." Nhưng nói thì cũng phải nói lại, Hoắc Thiếu Dực nghe lời Thẩm Anh Vi như vậy, sao có thể không thỏa mãn nguyện vọng của cô, tuy anh cũng không đồng ý lắm với việc để cô trở về trường học. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ, chuyện lần trước có mấy cô gái tìm Thẩm Anh Vi để gây rối anh vẫn chưa quên đâu.
Nhưng nếu như không làm vậy cô gái nhỏ sẽ giận dỗi với anh, anh càng không thể không nghe theo lời cô nói được, nếu cô giận thì anh cũng không biết làm thế nào cho phải.
Thế là chuyện cứ được quyết định như thế, Hoắc Thiếu Dực có muốn phản đối cũng không dám.
Còn về việc Thẩm Anh Vi mang thai thai thì hai người vẫn chưa báo cho ba mẹ hai nhà biết, dù sao nhà họ Thẩm bây giờ cũng đang loạn cào cào lên, Thẩm Anh Vi còn tính dùng thời gian về an ủi mẹ mình nhưng bà nói không cần, tạm thời không có chuyện gì xảy ra nên khuyên cô không cần về, bà và ba cô sẽ cùng nhau xử lí tốt chuyện này, khuyên cô đừng lo lắng quá nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Thẩm Anh Vi vẫn cảm giác Hạ Thẩm không phải người xấu, nếu không lần nọ người đó sẽ không bất chấp mà đi cứu cô, nếu tính ra thì cô còn nợ Hạ Thẩm một lời cảm ơn. Chỉ có điều chuyện bị bắt cóc cô và Hoắc Thiếu Dực đã có ý muốn giấu nhẹm đi thì việc này ba mẹ cũng không thể biết được.
--------
Cảm xúc của Thẩm Tuấn Hùng về đứa con trai này rất phức tạp, chuyện năm đó với mẹ của thằng bé chỉ là sai lầm, ông không thể phủ nhận sai xót của bản thân.
Chỉ là ông và Trương Ngọc Lâm đã bên nhau sớm chiều, tình cảm cũng khó mà thay đổi, ông không muốn để Hạ Thẩm nhận tổ quy tông nhà họ Thẩm, điều này sẽ tạo lê khúc mắc giữa hai người. Ông và Trương Ngọc Lâm đã sớm tâm sự với nhau về chuyện Hạ Thẩm, tất cả là do sai lầm của ông, bây giờ ông nên tìm cách giải quyết những sai lầm này cho tốt.
Nhưng Hạ Thẩm vô tội, ông cũng biết thằng bé này sẽ hận ông, chuyện Thẩm thị gặp biến cố lần trước chính là một tay thằng bé này gây ra, nó muốn cho ông nếm mùi đau khổ một lần, và sự việc con riêng cùng với giấy giám định huyết thống cũng như vậy, chỉ muốn cho gia đình nhà họ Thẩm loạn lên thôi chứ Hạ Thẩm không có ý định trở về nhận mặt tổ tiên.
Trong suy nghĩ của Hạ Thẩm, người nhà của mình chỉ có Hạ gia, năm đó Thẩm Tuấn Hùng vứt bỏ mẹ anh, bỏ qua người mẹ đang mang thai của anh để trở về mái ấm của mình, còn anh và mẹ thì phải chịu đựng những ngày tháng chẳng mấy vui vẻ, đến lúc sắp chết rồi mà mẹ anh vẫn phải sống cuộc đời kham khổ.
Hạ Thẩm hận người đàn ông đó, hận dòng máu mình mang trong người, nếu không phải có anh thì mẹ đâu đến mức bị người trong làng hắt hủi, bị người người nhà nhà mắng là đồ con gái lăng loàn chưa chồng mà chửa, rồi người mẹ xinh đẹp năm nào dần tiều tụy ốm yếu theo thời gian, cuối cùng lúc nhắm mắt xuôi tay bà vẫn không quên lo cho Hạ Thẩm ở một mình sẽ phải chịu nhiều đau khổ, Hạ Thẩm hận Thẩm Tuấn Hùng, nhưng anh ta không ghét Thẩm Anh Vi.
Giống như ngày đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi cứu cô gái đang bị bọn người xấu nhắm tới, sức khỏe của Hạ Thẩm không tốt lắm, anh có bệnh từ khi ở trong bụng mẹ nhưng ngày đó không nghĩ nhiều mà đã chạy đi cứu Thẩm Anh Vi.
Anh có thể trả thù Thẩm Tuấn Hùng nhưng lại không thể trơ mắt nhìn Thẩm Anh Vi gặp chuyện, có thể vì hình tượng của Thẩm Anh Vi trong anh rất tốt, rất đơn thuần và trong sáng nên anh cũng không nỡ làm gì cô.
Hạ Thẩm nghĩ chỉ cần để Thẩm Tuấn Hùng biết đến sự tồn tại của anh, để cho người vợ mà ông ta yêu quý cũng biết rằng chồng mình đã sớm có một thằng con riêng ở bên ngoài là được rồi, sau đó để Thẩm thị mà ông ta cố gắng nhiều năm nay gặp chút chuyện, hẳn sẽ rất vui vẻ.
Xong những chuyện này, anh ta sẽ rời đi, không muốn nán lại mảnh đất này nữa, mẹ của anh chắc hẳn cũng không muốn anh có chút liên quan nào đến người đàn ông tệ bạc này đâu nhỉ.
Anh làm xong chuyện rồi sẽ nghe lời mẹ dặn dò, sớm thôi.
--------
Ninh Diệu Diệu tắt mấy cuộc điện thoại do nhà họ Ninh gọi đến, dạo gần đây Ninh Phú gọi điện cho cô ấy rất nhiều, cốt là muốn cô về lại nhà họ Thẩm, không muốn cô ở bên ngoài chịu khổ nữa.
Ninh Diệu Diệu không thể không nói da mặt Ninh Phú cũng thật là dày, sao lúc Ninh Diễm Thanh còn ở thì ông không nói mấy lời đó đi, bây giờ bày đặt làm gì, chẳng qua bây giờ ông ta không có đứa con nào, Ninh Diễm Thanh đã bị vứt bỏ hoàn toàn rồi nên mới chú ý đến cô đây thôi.
Nếu không phải Ninh Phú và Trịnh Thu Liên cãi nhau, thêm vào đó là Ninh Phú tuổi tác đã cao không thể sinh thêm đứa nữa thì sao Ninh Diệu Diệu được ông ta nhớ tới đây.
Không thể không nói, Ninh Diễm Thanh coi trời bằng vung cũng là do Ninh Phú và phu nhân của ông ta dạy dỗ ra, làm hủy hoại cuộc đời của một cô gái vẫn xuân xanh, bây giờ nói vứt bỏ là vứt bỏ, dù sao cũng là đứa con gái mình tự tay nuôi lớn thế mà vẫn không có chút tác động nào đến hai người bọn họ.
Ninh Diệu Diệu chỉ cảm thấy lạnh lòng, tự nhủ sẽ không trở lại căn nhà đó nữa, cô ấy sẽ tự kiếm tiền nuôi bản thân, không dựa vào một chút tiền nào của Ninh Phú và Trịnh Thu Liên, cô ấy đã là một đứa con gái bị vứt đi từ lâu rồi.
"Diệu Diệu, ba có chuyện muốn nói với con."
Nghĩ rằng cũng nên nói chuyện một lần cho ông ta đừng suốt ngày quấy rầy mình, Ninh Diệu Diệu dứt khoát nhận điện thoại.
"Ông nói đi."
Giọng Ninh Diệu Diệu lạnh nhạt dứt khoát giống như nói chuyện với người lạ khiên cho Ninh Phú không biết phải nói thế nào.
"Ba thấy con ở ngoài cũng lâu rồi, chi bằng con về nhà ở đi, mẹ con nhất định sẽ không nói gì con nữa..."
Ông ta cho rằng Ninh Diệu Diệu bỏ đi tất cả là tại Trịnh Thu Liên cho nên tất cả đều đổ xuống đầu bà ta, còn mình giống như một kẻ vô tội.
"Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với Ninh gia rồi."
"Diệu Diệu con đừng nói như vậy."
"Tôi nói rồi, ông đừng làm phiền tôi nữa."
Nói xong Ninh Diệu Diệu lập tức cúp máy, Ninh Phú là người sĩ diện, sẽ không làm phiền đến cô nữa đâu.