Cưng Sủng Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi

Chương 60: 60: End




Nỗi đau chồng chất nỗi đau.

Khi cầm bản di chúc mà Leo đưa cho mình, hô hấp của Ngọc Ly có chút khó khăn. Thật không ngờ, ngay cả khi đến phút cuối cùng Hắc Viên vẫn nghĩ cho cô và Đông Đông. Đi kèm với bản di chúc và khôi tài sản khổng lồ, trong đó còn kèm theo một lá thư. Ngọc Ly run run tay mở lá thư ra xem. Cạnh mép lá thư còn có vết máu đã khô. Chắc Hắc Viên khi đang viết chúng thì bị thổ huyết...

" Ly Nhi! Chắc đây là lần đầu tôi gọi em như vậy nhỉ? Tôi đã từng mơ ước về gia đình của chúng ta, có em, có Đông Đông. Em phải thật bình tĩnh, đừng có khóc. Tôi biết điều tôi làm là sự đau khổ, nhưng thấy em đau tôi không thể chịu nổi. Khi tôi đi rồi, em hay chăm sóc Đông Đông thật tốt. Chỉ mong em đừng quên tôi. Có lẽ em sẽ nghĩ tôi ích kỉ. Đúng vậy, tôi ích kỉ. Tôi không muốn người tôi yêu lại không nhớ đến tôi. Ly Nhi của tôi, tôi yêu em nhiều lắm, tôi yêu cả bảo bối của chúng ta nữa. Em hãy luôn mỉm cười nhé, có Đông Đông bên cạnh em tôi cũng yên tâm. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn yêu em như vậy, muốn bên em đến trọn kiếp người!"

Nắm chặt lá thư trong tay, Ngọc Ly khóc nấc lên. Cô lại lần nữa mất đi hắn. Mât không còn gì cả. Đến cơ hội nhìn hắn lần cuối cũng chẳng có.

- Hắc... Viên...em cũng yêu anh...

Lời nói thốt ra bây giờ vô dụng rồi. Hắn không còn nghe thấy cô noi nữa. Phải là mãi mãi không thể nghe nữa.

Hôm đó, dù bầu trời có đẹp, có trong xanh nhưng không có Hắc Viên. Mọi thứ xung quanh thật tồi tệ và tẻ nhạt vô cùng. Hắc Viên đã hi sinh bản thân để nhường lại sự sống cho Đông Đông. Mất đi người quan trọng như vậy đối với cô chính là một đả kích lớn.

[...]

1 năm sau.

Ngọc Ly và Đông Đông vẫn sống tại khu chung cư của hai mẹ con cô. Số tài sản mà Hắc Viên để lại, cô chia ra 2 nửa. Một nửa đem tặng cho cô nhi viện, số còn lại để dành cho Đông Đông khi lớn. Cuộc sống của cô không thể bình yên hơn.

Cô cũng gặp lại Minh Hiểu Nam và Tuệ Nhất Vô. Hai người họ đã có vợ và có con. Đông Đông lại rất được họ quý nên tuần nào cũng tổ chức đi du lịch cho Đông Đông và cô đi cùng.

Còn Ansa, bà đã nhận cô là con dâu. Nhiều lần bà khuyên cô dọn về biệt thự sống cùng nhưng Ngọc Ly khéo từ chối. Cô sợ khi trở về đó lại nhớ những hồi ức trước kia với Hắc Viên. Cô không dám đối diện với hình ảnh đó.

- Mẹ, con về rồi! Hôm nay có món gì ngon không?



Ngọc Ly ở trong bếp vọng ra.

- Đợi mẹ lát dọn cơm. Anh đi tắm rửa trước đi.

Đông Đông để cặp sách xuống ghế. Thằng bé xoa xoa cái cổ đang nhức mỏi, nhân tiện bật ti vi lên xem tin tức. Hôm nay tin tức chẳng có gì đặc biệt cả. Ngọc Ly dọn đồ ăn ra đâu đấy đi ra định gọi Đông Đông vào ăn cơm. Ai ngờ phát hiện thằng bé vẫn đang ngồi xem tin tức. Cô thở dài đi tới ngồi cạnh thằng bé. Tầm nhìn vô tình hướng lên màn hình ti vi.

- Mẹ xem, Tổng Đốc bây giờ cũng thật tham lam. Tóm lại kết cục là cả gia đình bị bắt.

Người đang được đưa lên truyền hình kia không ai khác chính là Quân Diệp Trạch và gia đình anh ta. Nhớ ngày đó cô bị anh ta bắt, lại còn bất chấp mê gọi tên em gái song sinh của cô là cô. Dù sao cô cũng chẳng mấy ấn tượng nên cũng không để ý. Ngày mai là ngày giỗ của Hắc Viên, cô sẽ dẫn Đông Đông đến đó thăm ba của thằng bé.

- Được rồi ông tướng. Mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm đi. Mai phải chuẩn bị mọi thứ đi thăm ba con.

- Mẹ... vẫn nhớ ba à?

- Đương nhiên rất nhớ. Chỉ tiếc là... mẹ không thể gặp lại anh ấy.

Đông Đông không nói gì nhảy xuống đi tắm rửa. Ngọc Ly ngồi thẫn thờ ở đó trong trạng thái mệt mỏi. Trái tim cô đang rỉ máu, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

Hôm nay cô và Đông Đông ăn mặc thật đẹp. Cả hai dậy từ rất sớm để chuẩn bị thật kĩ. Khu nghĩa địa hôm nay rất nhiều khó nhang nghi ngút. Ngọc Ly xách một túi hoa quả, cùng Đông Đông đi tới phần mộ của Hắc Viên. Hình ảnh phản chiếu của hắn trên tấm bia vẫn như ngày nào. Cô xắn tay dọn dẹp đám cỏ dại mọc xung quanh. Đông Đông thì bầy hoa quả ra và bật lửa đốt mấy nén hương cắm xuống.

Xong xuôi đâu đấy, Ngọc Ly ngồi lại một lúc trò chuyện với hắn đến tận gần trưa mới thu xếp đứng dậy. Đã có nhiều người khuyên cô nên đi bước nữa nhưng Ngọc Ly không muốn. Hắc Viên muốn cô không quên hắn. Đúng vậy, cô không thể quên được. Nỗi nhớ đó đã khắc sâu vào trong tâm trí cô rồi.

- Mẹ à, về thôi...

- Được rồi, anh ra xe trước đi. Lát nữa mẹ ra sau.

Đông Đông nghe vậy thì lững thững đi trước. Còn Ngọc Ly cất hoa quả vào túi rồi đứng dậy quay người bước đi.



Nhưng đi được một đoạn, không may cô đâm sầm vào một người. Ngọc Ly rối rít cúi đầu xin lỗi. Đối phương không có nổi giận, ngược lại còn đưa tay ra trước mặt cô ân cần.

- Em không sao chứ? Ly Nhi....

Giọng nói này...

Ngọc Ly kinh ngạc ngẩng đầu lên. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình là Hắc Viên. Nhưng, mái tóc hắn hơi bạc đi, có vẻ hắn trông già hơn bình thường. Cô xúc động không kìm nén được ôm chầm lấy Hắc Viên.

- Anh... vẫn còn sống... em cứ nghĩ là mình đang nằm mơ...

- Ngốc, đây không phải là mơ.

Đúng là cái cảm giác ấm ấp này. Ngọc Ly xúc động khóc to. Hắc Viên đưa tay xoa lưng cô an ủi.

- Anh về với em rồi. Chắc có lẽ là điều kì tích.

- Nhưng... anh có vẻ trông già đi...

- Anh mất hết sức mạnh rồi. Giờ cũng chỉ như người bình thường thôi. Em... không chê anh già hơn em chứ?

- Có chê! Em chưa thấy ông chồng già nào mà đẹp trai như anh!

Hắc Viên mỉm cười ôm cô chặt hơn. Trời hôm nay có nắng rất đẹp. Giữa nghĩa địa, hai con người đang ôm nhau trong hạnh phúc khi được đoàn tụ. Cuối cùng hai người cũng đã hạnh phúc bên nhau.

- Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em nữa!