Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 16: Lại đánh mất (tứ)




Lại đánh mất (tứ)



Thuyền lênh đênh trên biển hai ngày đêm.



Người Trung Nguyên khi ở trên biển thường không xác định rõ phương hướng, nhưng Liên Tống xem như là lớn lên ở trên thuyền đánh cá, nàng quan sát hướng đi hai ngày nay của họ, biết là họ đi về hướng Nam. Nghe nói Ma giáo ở một vùng rất hoang sơ của phương Nam, so với gia đình của nàng còn xa hơn một chút. Không biết có thể đi ngang qua quê hương của nàng không nha?



Liên Tống ngồi trên đầu thuyền nhìn mặt biển đến xuất thần.



“Là Thiên Địa Huyền Hoàng, không phải Thiên Huyền Địa Hoàng, lão bất tử nhà ngươi đã cãi với ta mười mấy năm, ngươi còn chưa chịu từ bỏ sao? Ngươi không ngẫm lại xem nửa đời trước kia của ngươi như thế nào, có tư cách gì xếp hạng trên ta!”



“Thúi lắm.”



“Ngươi dám nói lão nương thúi lắm! Hôm nay lão nương sẽ đánh ngươi đến mức ngay cả rắm cũng không thể phóng một cái!”



“Hừ.”



Trên sàn tàu, Diêu Kim cùng Cầu Hải lại đánh nhau. Đây là lần thứ tư họ đánh nhau trong hai ngày qua, ban đầu Liên Tống còn kinh ngạc, đến bây giờ thì đã có thể thấy bình thường như Lâm Thiên Hàn cùng Tô Triều Sinh. Chỉ cần hai người họ không phá thuyền, võ công kỳ dị và huyền diệu của Ma giáo cũng rất đáng để xem xét.



Thiên, Địa, Huyền, Hoàng là bốn thánh sử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ của Ma giáo. Từ khi Hiên Viên Bất trọng thương mà hôn mê, hai vị tả hữu Dực vương chết đi, Ma giáo liền do bốn vị thánh sử này chưởng quản. Không nghĩ tới, vì bắt một Liên Tống nho nhỏ lại phải dùng đến những cột trụ vững vàng của Ma giáo. Càng không nghĩ tới, người oai phong một cõi mười mấy năm lại đều trẻ tuổi như vậy, Hoàng thánh sử Tô Triều Sinh kia mới có hai mươi. Xem ra thiếu niên ngọa hổ tàng long trên giang hồ không ít. Hàng năm nàng đều ở Cao Ngạo sơn, tầm mắt rất hạn hẹp.



Trước mắt có hai bóng người bay tới bay lui, nhìn còn phấn khích hơn cả xem múa rối. Liên Tống đang nhìn nhiệt tình thì bỗng nhiên có một con gì đó bốn cánh bay thẳng đến mũi nàng. Nàng nghiêng người qua một bên, cánh tay thật mềm mại uốn một hình vòng cung ngăn con vật đó lại, nó đang tìm đường bay đi thì nàng trở bàn tay nắm bắt.



Ngay bản thân nàng cũng không tin mình có thể dùng tay không mà bắt một con vật đang bay. Nàng vui mừng mở bàn tay ra xác nhận lại, con vật kia chui ra khỏi khe hở, chạy thoát trước mắt nàng.



“Ong mật?” Lâm Thiên Hàn cau mày nhìn về hướng nó bay đi.



Tô Triều Sinh cùng Cầu Hải đã lui khỏi cuộc chiến ngẩng đầu suy tư.



Mọi người im lặng một lúc, Diêu Kim đột nhiên kêu lên: “Ngươi lại có thể học được chiêu thức Nhược Liễu Phù Phong Thủ của ta.”



Liên Tống không có chút thời gian để nghĩ gì thì Diêu Kim đã lăn qua.



“Nói, ngươi làm sao có thể!”



“Ta...”



Nàng chỉ biết Du Khoanh Mặn Trư Thủ, làm gì có nghe qua Nhược Liễu Phù Phong Thủ đâu.



* Nhược Liễu Phù Phong Thủ có thể hiểu là dùng tay bắt lấy cành dương liễu trong gió, chiêu của Liên Tống là dùng tay nắm đầu heo đầy mỡ.



“Chẳng lẽ ta hoa mắt?” Diêu Kim nói xong, lại xuất ra chiêu Nhược Liễu Phù Phong Thủ thử nàng.



Liên Tống nhìn thấy một bàn tay mềm nhũn tiến tới trước mặt nàng, nàng giơ hai tay ra chắn theo bản năng. Một chiêu này lại khóa được tay Diêu Kim, sau đó lật chuyển thế phản công. Nếu lực đạo mạnh thêm một chút, chỉ sợ Diểu Kim không tránh khỏi bị thương.



“Ngươi vậy mà có thể học được chiêu Tàn Hoa Bại Liễu của lão bất tử. Đó là chiêu hắn tự nghĩ ra để đối phó ta, không truyền thụ ra ngoài!” Diêu Kim có chút kinh ngạc, có chút đắc ý.



Cầu Hải không nói một lời đột nhiên đi đến bên cạnh Liên Tống, nắm lấy cổ tay nàng, lại sờ sờ sau đầu nàng, sau đó trợn đôi mắt bị nếp nhăn làm suy sụp lên, khóe miệng cười như không cười nói: “Ta nhận ngươi làm đồ đệ.”



Liên Tống còn chưa kịp trả lời, Diêu Kim đã túm lấy tay còn lại của nàng, miệng hô: “Là ta phát hiện trước. Ta nói cho ngươi, khối bảo bối này hôm nay ta đã định rồi, chết cũng không đưa cho ngươi. Haha, tìm kiếm nhiều năm không tìm được người nào ưng ý, không ngờ đi một chuyến này lại gặp được, thật sự là đi mòn chân...”



“Ta không làm đồ đệ của ngươi.” Liên Tống bỏ tay Diêu Kim ra.



“Ngươi nói cái gì?” Diêu Kim mở to đôi mắt như cái chuông: “Ngươi không biết ta là ai sao? Ta đường đường là thánh sử của Thương Thiên Giáo, có bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của ta mà ta còn không nhận đâu.”



“Ngươi? Hừ.” Cầu Hải khinh thường, quay đầu nói với Liên Tống: “Làm đồ đệ của ta, ngươi muốn giết ai thì giết.”



“Ta không nghĩ giết ai hết. Ta đã có sư phụ, từng thề qua cả đời này chỉ có một mình hắn là sư phụ.” Liên Tống nhìn Cầu Hải, nhớ tới lời thề ngày hôm ấy.



Một ngày trước khi nàng đi, sư phụ nói rất nhiều chuyện với nàng, trong đó có lời thề kia.



Nàng nâng ngón tay trời: “Ta, Liên Tống, cuộc đời này chỉ có một sư phụ là Kim Nhật Lãng, đối với hắn toàn tâm toàn ý, sinh tử không rời. Nếu như vi phạm lời thề…”



Nói đến chỗ này, bỗng nhiên sư phụ nắm lấy tay nàng, ôm cổ nàng, ở bên tai nàng nặng nề nói: “Nếu ngươi vi phạm lời thề, thì để thiên lôi đánh vi sư, vạn kiếp bất phục.”



Một khắc kia đã gõ rung vách tường trong lòng nàng. Nàng nghĩ, bất luận như thế nào cũng không thể vi phạm lời thề.



“Có phải ngươi khinh thường Thương Thiên Giáo chúng ta hay không?” Diêu Kim xoa thắt lưng, lấy đầu ngón tay chỉ chỉ ót Liên Tống: “Tiểu nha đầu, cái người mà ngươi gọi là sư phụ kia, vừa không dạy ngươi võ công, vừa đem ngươi ra trao đổi. Ngươi cứ khăng khăng như thế thì có được gì? Ngươi đừng bị ánh sáng dối trá của danh môn chính phái làm mờ mắt. Tuy rằng Thương Thiên Giáo chúng ta giết người không chớp mắt, chuyện chó má vô liêm sỉ cũng làm không ít, nhưng chúng ta có tình có nghĩa, yêu ghét rõ ràng. Nếu ngươi làm đồ đệ của ta, cho dù ta có mất mạng cũng sẽ bảo vệ ngươi!”



“Đa tạ, không cần.”



Liên Tống nghiêng người lại nhìn thấy một ánh mắt chờ đợi khác.



“Võ công của ta, thiên hạ vô địch.” Cầu Hải nói.



“A phi.” Diêu Kim lướt qua Liên Tống, đến trước mặt Cầu Hải: “Da mặt ngươi cũng thật dày, ngươi có từng đánh thắng ta sao?”



Cầu Hải quắc mắt nhìn trừng trừng. Hai người lại muốn đánh nhau, rất có tư thế ngươi chết ta mất mạng.



Liên Tống giả vờ ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai ngươi luận võ công, tổn thương gân cốt thì không tốt. Như vậy đi, trên thuyền rất buồn tẻ, các ngươi hát nghe một chút. Ai hát hay, cô nương ta cao hứng, không chừng sẽ đổi ý.”



Nàng nghiêng cổ chống cằm, mỉm cười.



Hai người đang ra chiêu thức thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.




Mặc kệ, Diêu Kim dậm chân, vì đồ đệ kỳ tài mà trời cho này, lấy phấn lấy ngọc trét lên da mặt hắn cũng không quan tâm.



Bộ ngực dựng thẳng, Diêu Kim bắt đầu hát: “Hắc ai —— hắc y nha uy, nhanh bồn chồn đến chậm đánh la nga, hắc y nha uy. Nghe ta xướng quá thập bát mô u, hắc y nha uy. Thân thủ sờ tỷ mặt biên ti, mây đen bay nửa ngày biên nga ——.” (bó tay với cái bài hát này nha)



Liên Tống nghe hắn hát Thập Bát Mô, vừa đỏ mặt vừa buồn cười. Nói thật, giọng của Diêu Kim rất khó nghe, mấy con cá dưới biển đều nhảy cả lên, muốn nhìn cái người nào đã khiến Long Vương của họ ngã xuống giường a.



Diêu Kim càng hát càng vang dội. Hát được một nửa, những dâm từ diễm khúc của hắn dần bị âm thanh vững vàng lấn át.



“Đại hải mặn thủy thâm lại thâm sâu, long vương điểm tướng ở long cung, tôm binh tôm đem kỵ hải mã, cá chép xuất thế náo hoa đăng...”



Xôn xao một tiếng, rèm nhấc lên, Tô Triều Sinh luôn ở trong khoang thuyền ngủ cũng trợn mắt há mồm. Liên Tống lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt khác trừ vẻ mặt lười biếng của hắn.



Trưởng lão ma giáo lãnh huyết vô tình lại hát bài hát của con nít? Tô Triều Sinh nhìn Cầu Hải đang hát vang kia, sau đó lại nhìn sang Lâm Thiêu Hàn. Lúc này Lâm Thiên Hàn nổi danh là bất loạn ma phiến thư sinh (thư sinh quạt cái quạt không ngừng ý) cũng đã quên quạt.



“Hát hay, hát hay!” Liên Tống vỗ tay tán thưởng, vui cười ngã trái ngã phải. Nếu không có Tô Triều Sinh lanh tay lẹ mắt đỡ nàng, nàng suýt nữa đã rớt xuống biển.



Vẻ mặt già nua của Cầu Hải lại đỏ lên. Diêu Kim thấy thế lại ca thêm một ca khúc, Cầu Hải cũng không yếu thế mà hát theo.



Hai người thật sự đấu ca nha. Diêu Kim vừa hát vừa nhảy, Cầu Hải lại đứng tại chỗ mà khiêu vũ, không ai có thể tin họ là hai đại ma đầu giết người như ma.



Liên Tống bị dáng vẻ của họ chọc cười, Tô Triều Sinh tựa ở khung cửa cũng mỉm cười thưởng thức cảnh tượng khó thấy này. Lâm Thiên Hàn lại bắt đầu quạt cây quạt, khóe miệng có tia cười bất đắc dĩ.



Ánh mặt trời trên biển tỏa sáng khắp nơi, trong tiếng ca cùng tiếng cười chẳng mấy chốc mà thuyền đã chậm rãi cập bờ.



Chợ ở bên bờ tụ tập đầy người. Liên Tống nhảy một cái khỏi thuyền liền chạy về phía trước tò mò nhìn quanh. Đột nhiên đầu gối Liên Tống chợt đau rồi nàng té ngã xuống đất, nhìn lên đã thấy một người áo xanh đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Đây là ta giáo huấn ngươi. Thánh sử của Thương Thiên giáo không phải là người để ngươi trêu chọc.”



Liên Tống nhìn theo bóng dáng hắn, cũng là mặc nho sam thế kia, màu xanh nhìn thế nào cũng không ôn nhã bằng màu trắng.




Tô Triều Sinh đưa cho nàng một cái khăn tay nói: “Đứng lên, còn phải đi nữa.”



Liên Tống nói tiếng cám ơn, không muốn nhận khăn của hắn. Nàng lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay màu trắng mà lau, nhưng vừa thấy khăn dính vết máu bẩn, nàng đã luyến tiếc, thật cẩn thận cất lại vào lòng.



Tô Triều Sinh liếc mắt một cái, khăn gấm kia cũng không có gì đặc biệt, không biết nàng yêu quý cái gì. Hai tay thu vào trong tay áo, hắn ngáp một cái rồi đuổi theo Lâm Thiên Hàn.



Đoàn người, hai cái ở phía trước, hai cái ở phía sau, Liên Tống bị kẹp ở giữa. Nàng bên trái thì nhìn hương phấn, bên phải thì nhìn quạt giấy, tò mò không yên. Lâm Thiên Hàn muốn tức giận, Diêu Kim cùng Cầu Hải lại chung chiến tuyến mà che chở nàng. Lâm Thiên Hải rút quạt lại, căm giận xoay người. Cứ đi như vậy nửa ngày, vẫn chưa ra khỏi thành.



Đến trưa mọi người đều đói bụng. Tùy ý mua khoai lang ở ven đường, Liên Tống ăn từng miếng từng miếng, mừng rỡ cười toa toét: “Trước đây khi ở quê, ta thích ăn nhất là khoai lang nướng của Lưu bá ở đầu ngõ.”



Diêu Kim dùng ngón tay út lau đi khoai dính ở khóe miệng hỏi: “Quê của Tiểu Tống Nhi ở đâu?”



Liên Tống chịu đựng cơn tê tê của da đầu nói: “Cách nơi này không xa, ở Hồ Châu.”



“Hồ Châu?” Nháy mắt Diêu Kim hỏi: “Vậy ngươi có từng nghe qua cái tên Tống Mặc Hoa?”



Liên Tống suy nghĩ nói: “Không có. Chúng ta không có họ Tống.”



“Lão Diêu, ngươi cũng đừng hỏi thăm nữa.” Tô Triều Sinh nói: “Cho dù hắn ở Hồ Châu, cũng đã thay tên đổi họ rồi.”



“Cũng đúng.” Diêu Kim ném vỏ khoai lang đi.



Mắt thấy vỏ khoai lang sẽ rơi xuống trên đầu một người đàn ông ven đường, người nọ như là có ánh mắt ở sau đầu, quay người chưởng một cái đánh bay đi.



Người nọ ra tay, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hối hận.



Bốn người Ma giáo ăn ý liếc mắt nhau một cái, Tô Triều Sinh giữ chặt Liên Tống lui lại, ba người kia lấy vũ khí ra.



Thoáng chốc, những người lưng còng mắt lé què chân trên chợ đều không thấy nữa, tất cả là ngụy trang, nhiều thiếu hiệp áo trắng bay ra. Liên Tống nhìn kỹ mặt họ, nàng đều quen biết.



Cuối cùng một người từ trên nóc nhà tiêu sái phi thân xuống. Mũ khảm đá quý, áo khoác thêu tơ vàng, kiếm trên thắt lưng đính một viên minh châu to như mắt rồng, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng thật đẹp.



“Vinh hoa phú quý như thế chắc là Tư Phóng đại hiệp của Huyền Tông Môn.” Diêu Kim ngả ngớn khinh thường.



“Hân hạnh. Nghe nói bốn người các ngươi võ công cái thế, nhưng hành tung lại quỷ dị, muốn nhìn thấy rất khó nha. Khó có được cơ hội này, ta muốn lĩnh giáo một chút.” Tư Phóng nắm đuôi kiếm.



Lâm Thiên Hàn tiến lên từng bước. Cây quạt của hắn hình như không vui nhàn nhã phe phẩy. Hắn hỏi: “Sao ngươi phát hiện ra chúng ta? Chúng ta đồng thời thả ba con ngựa đi theo ba hướng khác nhau, lại ở ba hướng đó bày ba tổ người đi theo ba hướng khác nhau. Cho dù hôm nay có đánh nhau cũng nên nói cho rõ ràng, để chúng ta rút kinh nghiệm.”



“Chút kỹ xảo này của các ngươi có thể lừa được bọn ta sao?” Tư Phóng rút trường kiếm ra mà không giải thích gì.



“Dựa vào vài người các ngươi lại muốn đoạt người đi?” Diêu Kim ngoáy lỗ tai.



Tư Phóng cười lạnh một tiếng.



“Hừ.” Diêu Kim bắn ráy tai về phía Tư Phóng rồi nói: “Ngươi tiếu lí tàng đao (giấu đao trong nụ cười), chỉ dựa vào việc chỉ nói nửa câu để lại nửa câu này, nhất định là tiểu nhân!”



Sang sang vài tiếng, tất cả đều rút kiếm ra.



Đang lúc giương cung tuốt kiếm, một thân ảnh thon dài phiêu dật từ ngã tư đường hỗn độn đi đến. Hắn mặc trường bào sắc xuân, áo khoác màu xanh mỏng như cánh ve. Diêu Kim nhìn đến ngốc, tưởng như là thần tiên không quen nhìn họ làm ác mà cố ý hiển linh.



Đám người đến gần, lại tập trung nhìn, hắn nhận ra: “Kia không phải là Kim Nhật Lãng sao?” Lúc trước hắn ở trong rừng mang Liên Tống đi, một đám Huyền Tông Môn khi đó người duy nhất hắn nhìn vài lần chính là Kim Nhật Lãng.



“Sư phụ!” Liên Tống vui mừng kêu lên. Vui mừng không kéo dài được bao lâu, nàng đã thấy những hạt bụi nhỏ trên áo sư phụ, vạt áo có chút bẩn, áo khoác vẫn dính chút nước, vẻ mệt mỏi trên mặt khó đè nén, nàng đau lòng.