Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 4: Gặp nhau đã khó* (nhất)




Gặp nhau đã khó* (nhất)



* Gặp nhau đã khó: Nguyên văn Hán Việt là “Tương kiến thì nan”, là một vế đầu trong câu “Tương kiến thì nan biệt diệc nan.” (gặp nhau đã khó chia tay càng khó) trong một bài thơ của Lý Thương Ẩn.



“Từ Huyễn đến chậm, khiến sư thúc bị thương.” Từ Huyễn cầm kiếm, một gối quỳ xuống vẻ mặt xẩu hổ nói.



“Không sao, đến là tốt rồi.” Kim Nhật Lãng thu hồi cánh tay, cười với Liên Tống: “Để ngươi bị bẩn rồi.”



Liên Tống không biết hắn đang nói cái gì, nàng chỉ rơi lệ quỳ nói: “Đệ tử không tốt, không bảo vệ được sư phụ, đệ tử…”



“Ngươi đã tận lực.” Kim Nhật Lãng đem đầu rắn trên trên cánh tay lấy ra, màu chảy càng nhiều, nhưng hắn không nhăn mặt một cái nào



Liên Tống thấy thế thì kinh hãi, vội xé váy băng bó lại cho hắn.



Kim Nhật Lãng không nói gì để tùy ý nàng băng bó. Sau đó Thôi Anh cùng một đám người chậm rãi đi đến, huyên náo khiến vài vị thượng sư cũng tỉnh giấc mà chạy đến đây. Nhìn thấy tình trạng thảm hại của Kim Nhật Lãng cùng với con rắn trên đất thì nhất thời thở mạnh một cái.



“Đệ nói sẽ dẫn tới xà trùng, sao lại có cả rắn chúa đến…” Hạ Chú Đạo dùng chân đá đuôi rắn nói.



“Cao Ngạo sơn cây cối sâu thẳm, ẩn chứa những thứ kì quái cũng không có gì ngạc nhiên.” Kim Nhật Lãng thu hồi cánh tay, tùy ý liếc mắt một cái đã thấy trên tay hắn cột một cái nơ hình con bướm. Hắn buồn cười, đối với Liên Tống đang căng thẳng nói: “Tay nghề không tồi!”



Liên Tống kinh ngạc, sư phụ nàng còn cười được a.



Việc này là ngoài ý muốn, các vị đệ tử được sư phụ giao nhiệm vụ sau đó rời đi. Vài vị thượng sư vây quanh Kim Nhật Lãng than thở.



Liên Tống được lệnh ngồi chờ ở cửa, nàng chờ đến mệt mỏi nên ngủ mất.



m thanh mở cửa khiến nàng bừng tỉnh. Tư Phóng là người đi ra đầu tiên, mặt hắn lạnh lùng phạt Thôi Anh đi đến thác nước ngồi tĩnh tu ba ngày. Liên Tống lần đầu tiên thấy Thôi Anh sắc mặt trắng bệch như vậy, hơi hơi đồng tình.



“Liên Tống.”



Viên Thương Châu nội lực hùng hậu, nghe được Liên Tống giật mình. Sợ là nàng cũng bị phạt đi.



“Bắt đầu từ ngày mai ngươi chuyển đến Lãng Phong viện theo sư phụ ngươi tập võ.” Viên Thương Châu ngạo nghễ nhìn nàng nói: “Huyền Tông Môn ta đối xử nam nữ bình đẳng, ngươi không thể tìm cớ để lười biếng.”



“Vâng.” Liên Tống cúi đầu đáp lời, tròng mắt xoay tới xoay lui.



Viên Thương Châu lại nói: “Sư phụ ngươi xưa nay thanh tịnh, ngươi đừng quấy nhiễu hắn. Ngươi mặc dù tuổi còn nhỏ, dù sao cũng là nữ tử, hắn là nam tử, có điều kiêng kị, ngươi hiểu được không?”



“Hiểu được.” Liên Tống nghĩ rằng, một ngày vi sư, cả đời vi phụ, đem sư phụ xem như phụ thân mà hiếu kính là tốt rồi.



Hết thảy an bài thỏa đáng, trời đã mờ sáng. Kim Nhật Lãng thông cảm cho Liên Tống nên bảo nàng trở về nghỉ ngơi, tạm thời không cần tham gia buổi luyện tập sáng sớm.



Trở lại trong phòng, trời đã sáng choang, Liên Tống rửa mặt rồi lên giường đắp chăn nằm. Nằm thật lâu cũng không thấy buồn ngủ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm đỉnh giường, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên vui vẻ, nàng cười hi hi một tiếng, hai chân đạp đá lung tung, nhỏ giọng hoan hô: “Ta có thể học võ công rồi!”



Vui đến mức như được bay lên mây, không biết qua bao lâu nàng mới mơ màng ngủ.



Nàng nằm mơ, mơ thấy mẫu thân. Mẫu thân mặc xiêm y màu trắng, dù là mùa hè, ngón tay mẫu thân cũng lạnh như băng. Nàng bưng trà đưa nước cho mẫu thân, thay mẫu thân đấm lưng. Mẫu thân ho khụ khụ một trận, sau đó ngón tay lạnh lẽo xoa xoa mặt của nàng: “Tống nhi ngoan, đừng chăm sóc nương. Bên ngoài trời ấm ấm, mau đi chơi đi.”



Mẫu thân nói xong, nàng liền tỉnh lại.



Bên ngoài quả nhiên ánh nắng tươi sáng, có tiếng cười của các cô gái cùng với tiếng va chạm của kim loại, tất cả hòa vào nhau.



Là các sư tỷ đã luyện công trở về. Nàng chống khuỷu tay muốn ngồi xuống, khóe miệng hơi cứng ngắc a, thân mình này tựa như không phải của nàng vậy. Trái xoa phải bóp, miễn cưỡng có thể cử động được, nàng chậm rãi mặc quần áo.



Xuống giường, chóp mũi ngửi được một mùi. Không biết ai đã để trên bàn học của nàng hai cái bánh bao, còn nóng hầm hập. Nàng đoán là một vị sư tỷ tốt bụng nào đó đã giúp nàng giữ lại phần điểm tâm, lập tức lấy ăn.



Tiếng tranh cãi ngoài phòng càng ầm ĩ, nàng ăn một cái bánh, tay cầm cái thứ hai, đẩy cửa ra ngoài xem.



Vừa mới tiến ra được một bước, một đống vải màu đỏ tươi rơi xuống trước mặt nàng, chưa đợi nàng nhìn rõ nó đã biến mất, kiếm khí như gió lướt qua bên chân nàng, bùn đất tung bay bắn vào mắt nàng. Nàng bị dọa đến mức ngã ngồi xuống, mông thật đau.



“Khụ khụ...” Ho khan, nước mắt chảy ròng, Liên Tống chùi khuôn mặt đầy bụi.



“Ha ha ha...” Một tiếng cười xinh đẹp từ trên cây truyền xuống.



Thiếu nữ mặc y phục màu đỏ ngồi trên cành cây, chỉ vào Liên Tống đang chật vật, đôi má hồng nhuận cười trái cười phải.



“Hừ.” Cô gái áo trắng rút kiếm khinh thường đảo mắt qua Liên Tống, đối với người trên cây nhíu mày cười lạnh: “Đàm Giai, cẩn thận từ trên cây ngã xuống, ngã thành đứa ngốc tàn phế.”



“Đinh Chiết Nhu! Ngươi dám kêu thẳng tục danh của sư thúc!” Tuy giận dữ nhưng cũng có phần xinh đẹp, Đàm Giai từ trên cây nhảy xuống, rút kiếm ra.



“Ngươi chỉ là có vận khí tốt, khi sư thúc tổ lâm chung mới cảm động và nhớ đến ân nghĩa mới thu nhận ngươi làm đồ đệ, trên danh nghĩa mà thôi, ngươi chưa từng được sư thúc tổ truyền võ công, sao có mặt mũi quảng cáo mình là sư thúc khắp nơi. Xem kiếm!” Đinh Chiết Nhu nói xong đã bước tới gần Đàm Giai, thừa dịp nàng không chuẩn bị đâm một kiếm.



Đàm Giai né tránh không kịp, tay áo bị rách một chút, giận dữ cùng Đinh Chiết Nhu chém giết.



Cảm giác đau xót trong mắt đã hết, Liên Tống mở mắt ra thì đã thấy hai thân ảnh một đỏ một trắng bay tới bay lui. Bóng người màu đỏ nhẹ nhàng, lực đạo thân kiếm không mạnh. Bóng dáng màu trắng thì kiếm pháp có lực, nhưng chân lại hơi chậm. Hai bên cùng dùng ưu thế của bản thân để đẩy đối phương vào hoàn cảnh xấu, nhưng không ai chiếm được thế thượng phong, vì thế bắt đầu đánh túi bụi.



Liên Tống đau lòng nhặt bánh bao rơi trên mặt đất, đi đến nơi cách xa hai nàng một chút.



Mặc đồ trắng chính là đệ tử Hạ thượng sư, họ Đinh tên Chiết Nhu, tính tình cương liệt, tranh cường háo thắng. Nàng từng cùng Liên Tống giành cơm một lần. Khi còn là đệ tử vô danh, bị quản sự sư huynh ra lệnh, ai có thể thuộc chương một của đạo đức kinh nhanh nhất, thì cơm gạo nếp nấu hạt sen táo đỏ kia sẽ thuộc về người đó. Liên Tống vì rất thích táo đỏ mà ra sức thắng Đinh Chiết Nhu, bị nàng ta ghi hận cho đến nay.



Mặc đồ đỏ, gọi là Đàm Giai, là đồ đệ của sư thúc tổ, tuy nhỏ tuổi nhưng có địa vị cao, sinh ra trong một gia tộc ở Giang Nam, nhà cao cửa rộng, danh gia vọng tộc, nên tính tình kiêu ngạo hơn hẳn mọi người.



Liên Tống tiếp tục ăn bánh bao của nàng, cửa phòng phía sau mở ra, đi ra là một tiểu cô nương mặc xiêm y màu hồng cánh sen, so với hai người đỏ và trắng kia nhỏ tuổi hơn chút, xấp xỉ Liên Tống. Dung mạo của nàng điềm tĩnh, hai mắt nhìn họ đánh nhau, không chút gợn sóng, dường như là thấy mãi đã thành thói quen.



Liên Tống kêu một tiếng: “Tăng sư tỷ, ngươi đã thăm người thân về rồi.”



Tăng Ninh nhìn Liên Tống, đối với nàng mỉm cười, không hề nói chuyện, chỉ đứng yên một bên.



Các nàng ở bên này nhìn, bên kia đánh đến lúc kịch liệt, Đinh Chiết Nhu hét lên một tiếng: “Lăng Phong Xạ Nguyệt!” Dưới chân mở ra hình cung, một tay giơ kiếm hướng lên trời. Đàm Giai phản ứng nhanh nhẹn, mũi chân dừng trên lưỡi kiếm rồi dùng lực nhảy đi. Đinh Chiết Nhu chiêu đầu tiên thất bại liền đổi chiêu khác, hai người mặt đối mặt so chiêu, tốc độ càng lúc càng nhanh.



Tăng Ninh thuận miệng nói: “Không nghĩ tới ngắn ngủn mấy tháng không thấy, võ công hai nàng đã tiến bộ thần tốc, không thể thấy rõ chiêu thức.”



Liên Tống nghe vậy, nhìn kỹ một lát, màu đỏ kia nhảy lên thế nào, màu trắng kia ra chân thế nào, sử dụng kiếm thế nào, từng chiêu nàng đều nhìn rõ. Tăng Ninh sư tỷ đã là Hóa đệ tử, sao có thể không thấy?



Lúc này, ngoài cửa tiến vào một người đánh gãy trận giao đấu của trắng và đỏ.



Từ Huyễn nhíu mày: “Hôm nay sư tổ xuất quan, hai người các ngươi không đến lại ở trong này đánh nhau, còn ra thể thống gì?”



“Sư thúc xuất quan?”



“Sư tổ xuất quan?”



Hai người trắng và đỏ rất vui vẻ, thu kiếm, song song nhìn về đối phương, làm ra vẻ nói: “Lần này tha cho ngươi, ngày mai tái chiến.”



Đàm Giai thi triển khinh công đi mất, Đinh Chiết Nhu oán hận liếc mắt nhìn nàng sau đó cũng đi ra khỏi cửa.



Từ Huyễn không nhìn hai nàng, nói ôn nhu với Tăng Ninh: “Tăng sư muội, ngươi cũng mau tới đi.” Ánh mắt chuyển hướng về Liên Tống, lạnh mặt nói: “Ngươi không cần đến, tự đi nghỉ ngơi đi. Sau trưa hãy thu thập quần áo chuyển đến Lãng Phong viện.”



Liên Tống gật đầu.



Chưa đến trưa nàng đã thu dọn xong mọi thứ, chào tạm biệt cái sân nhỏ nàng đã ở hơn sáu năm. Xúc cảnh sinh tình, nàng ngâm vào câu thơ: “Tương kiến thì nan biệt diệc nan. Đông phong vô lực bách hoa tàn [1]…”



Di, hai câu thơ này ở đâu ra vậy, chẳng lẽ tài năng thơ ca của nàng bộc phát?



Mặc kệ nó.



Liên Tống nhảy nhót, vui vẻ chạy đi.



Sư tổ mới xuất quan, sư phụ hẳn là không có ở Lãng Phong viện. Nàng đẩy cửa ra, dò xét trong viện. Mùa đông cây cỏ đều khô, hoa cũng ngủ yên, viện của sư phụ thật là lạnh tanh. Quả thật không có ai.



Liên Tống yên tâm, nghênh ngang đi vào.



Trong số nơi ở của các vị thượng sư thì nơi ở của sư phụ nàng là thanh nhã nhất. Trong viện có vài cọng mai vàng, dưới tàn cây cổ thụ có một chiếc bàn vuông cùng cái ghế nhỏ. Nàng có thể tưởng tượng được dáng vẻ ôm chén trà nóng ngồi dưới tàng cây ngủ gà ngủ gật của sư phụ. Không biết phòng của sư phụ như thế nào? Liên Tống rất tò mò, quyết định đi vào liếc mắt một cái.



Rất thơm.



Liên Tống mở cửa phòng, một làn khí rất thơm bay vào mũi.




Ngoài mùi hương này, trong phòng của sư phụ cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là trước cái gương trên bàn có một hộp gấm hấp dẫn chú ý của nàng.



“Nhìn trúng cái gì trong phòng của ta sao?”



Tiếng nói ôn nhu của sư phụ vang lên trên đỉnh đầu nàng. Nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, đứng không vững, bước hẳn vào trong phòng.



Thân ảnh thon dài che khuất ánh sáng ngoài cửa, Liên Tống không thấy rõ vẻ mặt của sư phụ. Nhưng nàng biết hắn đang cười. Hắn luôn cười.



“Không, không có.” Nàng cảm thấy có chút mất mặt.



“Nga, không có thứ gì trong phòng ta khiến ngươi để mắt sao?” Kim Nhật Lãng nói xong cất bước vào cửa.



Ánh sáng tràn vào rất nhiều, Liên Tống nhìn thấy quả nhiên là khóe miệng sư phụ đang nhếch lên. Vẫn một thân áo trắng như trước, cộng thêm ánh sáng từ ngoài cửa chiếu lên, giống như đang khoác tấm áo màu ánh trăng. “Hì hì, trong phòng này đồ nhi để ý nhất chính là sư phụ.” Liên Tống nói ra từ nội tâm.



Nụ cười trên khuôn mặt dần mất đi, Kim Nhật Lãng nhìn chăm chú người trước mắt, há mồm muốn nói, bỗng nhiên vết thương trên cánh tay trở nên đau đớn.



“Nha, chảy máu.” Liên Tống chạy đến trước mặt sư phụ, xé váy một cái rồi băng bó lại vết thương.



Dùng chân khí áp chế một phần máu chảy, trên trán Kim Nhật Lãng đã có một tầng mồ hôi.



Trên cánh tay hắn lại có thêm một con bướm.



“Váy của ngươi không mặc được nữa rồi.” Hắn chỉa chỉa cái váy đã rách một mảnh của Liên Tống.



Liên Tống cầm mảnh vải còn lại trong tay, xoay tới xoay lui cũng không thể cứu vãn được cái váy, có chút buồn rầu.



“Ta có vài bộ quần áo khi còn niên thiếu, ngươi mặc tạm đi. Qua trưa ta xuống núi mua cho ngươi vài bộ quần áo nữ nhi.” Kim Nhật Lãng từ trong tủ lấy ra một bộ, đều là màu trắng, hoặc là màu trắng pha xanh, cũng có cái là màu trắng pha chút sắc hồng.



Quần áo rụng thùng thình, Liên Tống trực tiếp mặc vào người sau đó nhìn vào gương soi.



Quả thật là người đẹp vì lụa, đổi bộ quần áo, toàn thân Liên Tống là gấm trắng tinh xảo, bảy phần yêu kiều ba phần anh tuấn.



“Sư phụ thật tốt.” Liên Tống cười mị mắt.



Kim Nhật Lãng vừa lòng nhìn quần áo của mình bao lấy Liên Tống, không chút để ý nói: “Nghe nói hôm kia ngươi bị phạt quỳ?”



“Đồ nhi vẫn chưa cảm ơn sư phụ đã giúp đồ nhi cầm cái chổi cùng thùng gỗ về a.” Liên Tống học theo các sư huynh, một tay kéo vạt áo, một gối quỳ xuống ôm quyền hành lễ với sư phụ: “Tạ sư phụ. Đồ nhi sau này nhất định chuyên tâm tập võ, tuyệt đối không phụ công dạy dỗ của sư phụ.”



Trong đôi mắt nàng có ánh sáng của ngọc.



Kim Nhật Lãng cùng nàng nhìn nhau, sau đó cúi xuống để cho nàng có thể thấy rõ ràng đôi mắt của hắn: “Ngươi cũng biết, vào sư môn của ta, là không thể rút ra được.”



Liên Tống nói ra ý tứ của bản thân mà hứa hẹn: “Kiếp này, Liên tống chỉ có người là sư phụ, thà chết cũng không làm đồ đệ của người khác.”



“Rất tốt.” Kim Nhật Lãng tươi cười tao nhã, đầu ngón tay tiến tới nắm lấy bàn tay nàng, gần như lẩm bẩm: “Hết thảy là do ngươi tự tìm.”



Gặp nhau đã khó (nhị)



Trong mộng.



“Hoan hảo vô thường, như pháo hoa sáng lạn, muốn nghĩ tới không được, muốn lâu dài cũng không xong, chi bằng đến Trúc Vong Nhai…” Cô gái chống cằm ngồi ở hành lang, miệng lẩm nhẩm như là đang truyền lời cho ai đó. Trong viện đầy hoa rực rỡ nhưng không giấu được nét ưu sầu khó hiểu.



“Ngươi muốn đến Trúc Vong Nhai?” Nam tử mặt mày như tranh vẽ chậm rãi đi tới mái hiên. Những đóa hoa tranh chấp vẻ xinh đẹp trong gió, nam tử keo kiệt không dừng lại liếc mắt cái nào, hắn chỉ mong đến bên cạnh cô gái áo xám.



“Không phải sư phụ nói chỗ thanh tịnh rất thích hợp cho việc luyện công sao. Nhưng mà sư phụ, hoan hảo là có ý tứ gì?”



“Chính là chỉ... Ngươi vừa nhìn thấy người đó là liền không hiểu sao thấy vui mừng, muốn cùng nàng trọn đời làm bạn tốt.”



“Vậy đồ nhi cũng muốn cùng sư phụ hoan hảo, được không?”



“Rất tốt, rất tốt...”



“Ai nha, sư phụ, sao mặt người lại hồng như vậy?”




“Khụ, sư phụ của ngươi từ trước đến nay đều là mặt hoa đào.”



“Đúng vậy, đúng vậy, phàm là người nào gặp qua sư phụ cũng khen ngợi. Nhưng sư phụ, vì người nào đó mà vui vẻ, vì người nào đó mà giao hảo, tại sao cuối cùng lại đến Trúc Vọng Nhai nha?”



“Đạo sĩ kia ở trên núi tu tiên, vì muốn lên trời mà vứt bỏ tình thân, vứt bỏ trách nhiệm chốn nhân gian. Đó là ích kỷ.”



“Vậy sau này nếu sư phụ thành tiên, cũng không được quên đồ nhi.”



“Ta cũng không phải đạo sĩ, không thể thành tiên. Nếu không làm người chỉ sợ cũng thành yêu, thành quỷ, thành ma.”



“Mặc kệ thành cái gì, đồ nhi đều đi cùng người!”



“n, rất tốt. Sư phụ sẽ không quên ngươi.”



Tay hắn nhéo mặt nàng. Bọn họ xưa nay vô cùng thân thiết, nàng cũng không né tránh. Mặc dù nàng không né, bóng người lại dần dần lùi đi, động tác khi nãy, tựa như sương mù nhanh tiêu tán trong cơn gió nhẹ mùa xuân.



Cơn gió theo khe hở lùa vào, không gian vắng vẻ, trong lòng đau xót, tỉnh lại. Hắn nghe được tiếng đập cửa, người trong mộng hỏi hắn: “Sư phụ đã dậy chưa?



Là nàng lại một lần nữa đi vào giấc mộng của hắn? Hay là chính hắn đi vào giấc mộng của nàng?



Kim Nhật Lãng thần trí lơ đãng, không biết chính mình đã ngồi dậy, đối với người ngoài cửa nói: “Vào đi.”



Vạt áo ở đầu gối cẩm bào nhảy lên một chút, Liên Tống tựa hồ rất quen thuộc với y bào của nam tử. Mưa rả rích văng vào phòng.



Gió ngoài phòng lạnh run, nàng thận trọng đóng cửa lại.



Nhất cử nhất động đều rơi vào trong mắt người đối diện.



“Sư phụ, hôm nay bắt đầu luyện công sao?” Liên Tống giữ lễ đứng ngoài bình phong.



Nàng loáng thoáng thấy bóng người, nhưng thấy không rõ.



“Ngươi lại đây.” Thanh âm vừa mới tỉnh giấc có chút ái muội.



Người mà mình một lòng kính trọng thì nói cái gì cũng là thánh chỉ.



Liên Tống vòng qua bình phong, thoải mái đứng trước mặt sư phụ. Người trên giường chỉ mặc một bộ áo ngủ đơn giản, vạt áo mở ra lộ cả xương quai xanh nhưng bị mái tóc đen che một phần.



“Sư phụ vừa mới đi Dao Đài uống rượu về sao?” Liên Tống cười hỏi, ánh mắt trong sáng.



Nàng từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn cha để trần ở trong sân phơi lưới đánh cá, đối với thân hình nam tử nhìn mãi cũng thành quen. Cho đến khi tới đây, từng một lần không cẩn thận nhìn thấy nơi các sư huynh tắm rửa, lần đó nàng bị dọa, không phải là vì các sư huynh trần truồng, mà vì bị tiếng thét chói tai của sư huynh dọa, các sư huynh ngày thường trấn định tao nhã cư nhiên lại hắt vào nàng cả một chậu nước a.



Kim Nhật Lãng không đáp, tinh tế đánh giá nàng.



“Buổi sáng đồ nhi đã rửa mặt.” Nàng ngượng ngùng chà xát cằm, chẳng lẽ ăn cháo buổi sáng quên lau miệng?



“Ngươi rất giống một vị cố nhân của sư phụ.” Hắn rốt cục dời ánh mắt.



“Vị cố nhân nào?” Nàng luôn tò mò với chuyện của sư phụ.



“Ngươi... Đi rót cho ta một chén trà, thật lạnh.” Hắn đổi hướng câu chuyện.



“Vâng.” Nàng quay người như gió, hai tay dâng lên một ly trà. Nói mới nhớ nha, đây là lần đầu tiên nàng dâng trà cho sư phụ.



Kim Nhật Lãng nhận li trà, không hề né tránh mà đụng vào tay nàng. Trước khi đưa trà đến miệng, hắn lơ đãng hỏi một câu: “Tay lạnh như vậy, bên ngoài rất lạnh sao?”



“Không dối gạt sư phụ, đồ nhi sinh ở Giang Nam ấm áp, mấy năm ở Cao Ngạo sơn vẫn không quen được mùa đông ở đây. Đặc biệt là buổi sáng sẽ lạnh thấu xương, tay chân như băng.” Nàng nhún nhún vai ôm lấy cánh tay.



Kim Nhật Lãng buông cái chén, kéo tay nàng qua bao trong tay mình.



“Ấm hơn không?”




“...”



Liên Tống ngẩn người. Ấm áp, là trên gương mặt ấm áp.



Sư phụ đối tốt bất ngờ với nàng, vượt qua cả mong muốn của nàng, không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng có chút sợ hãi.



Rốt cuộc, tâm tư nàng vẫn đơn giản trong vắt, nàng không nghĩ nhiều, theo tình hình thực tế nói: “Tay sư phụ cũng lạnh, đồ nhi giúp sư phụ lấy ít quần áo lại đây?”



“Không cần.” Tay hắn nắm thật chặt, Liên Tống bị nắm có chút đau.



Dần dần, mu bàn tay ấm lên, sau đó hai tay đều nóng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Liên Tống phát hiện được sự thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người vận công sao?”



“Uh.” Kim Nhật Lãng dừng lại, ngẩng đầu hỏi nàng: “Hiện tại còn lạnh không?”



“Không lạnh.”



“Thân mình còn lạnh không?”



“Có một chút...”



Cảnh vật trước mắt mờ đi, chưa kịp hô lên, Liên Tống đã tiến vào ngực ấm áp của sư phụ. Giai nhân lạnh như băng tuyết, giờ phút này toàn thân nóng bỏng. Lưng Liên Tống dán chặt vào hắn, lo lắng hắn sẽ vận công quá sức, càng lo lắng nàng sắp bốc hơi rồi.



Tim đập thật nhanh, toàn thâu như đổ máu. Này này này…Khi nào thì sư đồ có thể thân mật như vậy?



“Ấm sao?”



“Ấm, ấm.” Không phải ấm, là nóng. Hơi thở của sư phụ phun bên gáy nàng càng nóng.



“Sư phụ vẫn muốn ôm đồ nhi như vậy sao?” Mặt Liên Tống đỏ đậm, muốn tránh thoát lại không dám. Nàng cố chấp nhận hết thánh chỉ của sư phụ. Những gì sư phụ nói với nàng đều là thánh chỉ, đầu óc Liên Tống đang trèo đồi lội suối để tìm ra điều gì đó bất thường nhưng mãi vẫn không ra.



“Sư phụ đang dạy ngươi luyện công.” Hắn mặt không đỏ tim không đập mạnh mà nói.



“Công phu gì mà phải luyện thế này?” Liên Tống nháy mắt mấy cái.



“Triền miên.”



Màn giường đậm mùi hương, tấm đệm trên giường như là biển lớn.



Thế giới xung quanh Liên Tống lại chao đảo. Lưng nàng chạm vào đệm giường, có chút lạnh. Nàng bị sư phụ ôm, trước mắt chỉ có đỉnh màn giường.



Trên mặt, ngón tay lửa nóng đi tới cằm, sư phụ đang nâng cằm của nàng, khiến khuôn mặt nàng đối diện với hắn. Sư phụ lúc này cùng với quá khứ rất khác nhau, đầu óc Liên Tống lúc này vẫn đang trèo đồi lội suối, tìm mãi không thấy đường ra.



Cánh môi ấm áp lướt qua vành tai nàng, âm thanh sư phụ như mê hoặc: “Triền miên này, là bí công độc môn của sư phụ, ta chỉ dạy cho một mình ngươi, không thể truyền ra ngoài.”



“Nga...” Chỉ cần sư phụ nói, nàng đều tuân thủ tất cả.



“Ha ha.” Kim Nhật Lãng không biết là bị nàng chọc cười hay bị chính bản thân hắn chọc cười. Hắn ôm nàng ngồi dậy, cười nói: “Nha đầu ngốc.”



Ôn nhu dày đặc cùng với nhiệt độ cơ thể liền tràn ngập trong phòng. Liên Tống ngửi ngửi mùi hương trên người sư phụ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ…”



“Sao?”



Tay hắn đặt trên huyệt Khí Hải của nàng, khi nàng thấy toàn thân vô lực thì hắn chậm rãi rót chân khí vào.



“Người cũng rất giống một cố nhân của đồ nhi.”



Chân khí chảy vào cuồn cuộn không dứt, chảy thành suối, nếu tu luyện chăm chỉ nhất định sẽ thành công.



“Vị cố nhân nào?”



“Đồ nhi, nương... Không không, phụ thân của đồ nhi.”



“Thật không. Phụ thân ngươi cũng ôm ngươi như vậy sao?”



Kim Nhật Lãng rút nội lực về, mạnh mẽ đem Liên Tống ôm càng nhanh.



Ngực của nàng thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim của hắn. Nàng thử đẩy hắn ra: “Không, không ôm như vậy.”



“Ngươi năm nay... Mười sáu đi.”



“Vừa qua mười sau.”



“Các cô nương ở tuổi ngươi đã sớm hiểu biết.”



“Biết cái gì?”



“Chuyện ngươi nên biết.”



“Là cái gì?”



“Là...”



“Sư thúc đã dậy sao? Tiểu chất Từ Huyễn, sư phụ sai tiểu chất đi mời sư thúc đến Vân Điện, sư tôn có việc thương lượng.”



Thanh âm bỗng nhiên xâm nhập khiến hai người giật mình một chút.



Liên Tống khẩn trương đứng lên, tựa hồ như là đang làm chuyện sai trái mà bị người bắt được: “Sư…” Nàng đang muốn mở miệng đã bị Kim Nhật Lãng đưa tay ngăn lại trên môi.



“Ngươi đi trước đi, ta sau đó liền đến.” Thanh âm của Kim Nhật Lãng không nghe ra chút bất thường nào.



“Tiểu chất cáo lui trước.” Từ Huyễn ở ngoài cửa cúi chào.



Chờ hắn đi rồi, Kim Nhật Lãng nói với Liên Tống: “Ngươi trước đi ra ngoài đi. Trước khi ta trở về thì không được rời Lãng Phong Viện.”



Liên Tống gật đầu xuống giường.



Kim Nhật Lãng nghiêng thân cởi bỏ đai lưng, đôi mắt nhìn Liên Tống không có rời đi, đứng ở bên nhìn hắn muốn nói gì lại thôi.



Hắn còn vui nửa đùa nửa thật nói: “Như thế nào, muốn nhìn sư phụ thoát y?”



“Không, đồ nhi là muốn hỏi.” Liên Tống cúi đầu: “Đồ nhi là muốn hỏi, chúng ta về sau vẫn luyện công như vậy sao?”



“Ngươi không thích?” Kim Nhật Lãng bắt được tia nghi ngờ trong mắt nàng, hắn nâng cằm nàng lên nhìn hắn.



“Không phải.” Liên Tống nhìn chóp mũi của mình: “Vì sao sư phụ đối tốt với đồ nhi như vậy?”



Kim Nhật Lãng muốn cười, nhịn xuống, nói: “Vốn dĩ ta có mười tám đệ tử, lần trước muốn các ngươi bảo vệ ta thật ra là thử luyện các ngươi. Những người không qua thử luyện thì bị trả về. Hiện tại ta chỉ còn mình ngươi, ta không đối tốt với ngươi thì đối tốt với ai?”



“Chỉ lưu lại mình đồ nhi?”



“Cũng không hẳn thế. Bọn họ không có tư chất luyện võ, lại không cần cù, giữ lại cũng chỉ phí thời gian. Ngươi vì sư phụ mà cúc cung tận tụy, ta đương nhiên giữ ngươi lại.”



“Cái kia gọi là cúc cung tận tụy.” Liên Tống cảm thấy sợ hãi sâu sắc, nàng chỉ là làm việc thuộc về bổn phận, còn làm không tốt, khiến cho sư phụ vì nàng mà bị rắn cắn.



“Đồ nhi chớ khiêm tốn.” Kim Nhật Lãng ngắt cái mũi của nàng một chút: “Ta rất rõ ngươi là thật tâm muốn học. Hiện tại ngươi là đệ tử duy nhất mà ta truyền dạy, ngươi cũng không nên phụ nỗi khổ tâm của ta.”



“Đa tạ sư phụ ưu ái.” Liên Tống trong lòng tràn ngập cảm kích: “Chỉ cần sư phụ không chê đồ nhi ngu dốt, nguyện ý truyền thụ cho đồ nhi công phu triền miên, về sau chúng ta mỗi ngày luyện, ngày ngày luyện, đồ nhi tuyệt không kêu khổ một câu.”



“Tốt, về sau chúng ta mỗi ngày luyện, ngày ngày luyện, chỉ cần ngươi chịu đựng được, sư phụ lúc nào cũng khắc khắc cùng ngươi luyện.”



Sao nàng nghe ra sự ái muội trong này nhỉ, nhìn khóe mắt cùng đuôi lông mày của sư phụ mang theo ý xuân, chỉ có thể nói sư phụ thật giống nương, có một cỗ phong tình mà nàng không thể hiểu.



Sư phụ muốn thay quần áo, Liên Tống ra khỏi phòng.



Người ở trong lẫn ngoài cửa đều im lặng, tâm sự bất đồng. Một lát sau, người ở ngoài kéo tay áo, người trong phòng cầm lên bộ quần áo xám đã bị thay ra, cả hai đều đưa lên mũi thưởng thức hơi thở mà người kia lưu lại.