Cung Tiên Sinh, Lục Bảo Nhà Anh Báo Nhà Rồi

Chương 4: Làm cô ta tới đây tiếp rượu đi




Nhân viên phục vụ của quán bar năm đó, sao lại xuất hiện trong toà nhà hội sở này được chứ? Đến tập thể hình sao? Hay là tới ăn mảng khác nên đến đây để công tác?

Thấy người này giả bộ ăn mặc, thân phận không chênh lệch lắm, sẽ không lẫn vào quản lí đại sảnh đã tới đâu.

Ông trời ơi, cô sẽ không gắng gượng đau buồn như vậy, nếu cha của con chỉ là một thủ hạ làm công?

Nếu để cho người đàn ông này biết được, bản thân mình vụng trộm rồi sinh ra con của anh ta, có thể bị phiền toái tìm tới không?

Có thể tranh giành con cái với cô không?

Nghĩ lại, người đàn ông này đã từng làm nhân viên phục vụ tại quán bar, nhất định trải qua chuyện giường chiếu với không ít người phụ nữ, nhất định không nhớ rõ cô đâu.

"Thực xin lỗi, tôi sai rồi." Lãnh Tích Nguyệt sau khi vội vàng nói xin lỗi, tranh thủ thời gian chạy về phía trước bên cạnh người phụ trách nước hoa.

Cung Tâm Dật nhìn qua bóng lưng của người phụ nữ, con mắt sắc sảo sâu hoắm, "Chính là cô ta."

Thanh âm vững vàng không có gợn sóng.

"Gì cơ?" Trợ lý Trần Dư có chút không rõ.

"Làm cô ta tới đây tiếp rượu đi!" Ánh mắt của Cung Tâm Dật lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Dư.

"Tôi lập tức đi sắp xếp ngay." Trần Dư rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của ông chủ Bạch, trong thâm tâm không khỏi nảy sinh sự đồng cảm với cô bé kia, ai kêu cô đi đường không có mắt, người cầm quyền của tập đoàn Cung thị mà cũng lập tức dám đắc tội, đợi tí nữa vẫn là tự cầu phúc nhiều nhiều đi.

Người phụ trách văn phòng.

"Tôi là Vương Lệ, là người quản lý công việc ở đây, cô có thể gọi tôi là chị Vương." Sau khi người phụ trách tự giới thiệu, đưa cho Lãnh Tích Nguyệt một tờ giấy báo danh, "Điền tờ này là có thể đi làm việc rồi."

Lãnh Tích Nguyệt cầm bút, đơ cứng không dám viết, tâm thần bất định bất an hỏi, "Rốt cuộc là em làm công việc gì vậy...? Chị không nói minh bạch với em, em... Trong thâm tâm của em không nỡ."

"Đến hội sở Thủy Tộc quán, biểu diễn mỹ nhân ngư." Vương Lệ lấy một bức ảnh chụp mỹ nhân ngư ra, chỉ vào mặt của người cá nói, "Cô ấy tên là Sa Sa, là trụ cột của chỗ chúng tôi, bất quá, bởi vì thường xuyên lớn mật đùa nghịch, chọc giận ông chủ lớn của chúng tôi, đã mất đi cơ hội biểu diễn vào đêm nay."

Đã mất đi cơ hội biểu diễn đêm nay? Nói cách khác, Lãnh Tích Nguyệt cô tới đây, chẳng qua là tạm thời thay thế cho vị trụ cột này thôi ư?

Ông chủ lớn gì đó hết giận, trụ cột lại có thể lên đài, mà cô, chẳng qua là lại một lần nữa phải tìm việc làm thôi sao?

Vương Lệ vỗ bả vai Lãnh Tích Nguyệt một cái, ngoắc ngoắc cặp môi đỏ mọng nói, "Biết rõ người bao hết chỗ ngồi là ai không? Người cầm quyền của tập đoàn Cung thị Cung Tâm Dật, trụ cột Sa Sa của chúng tôi, một lòng muốn làm phu nhân đương nhiệm của tập đoàn Cung thị. Đáng tiếc, cô ấy đã mất đi cơ hội này rồi."

Cung Tâm Dật? Nhắc đến cái tên này, Lãnh Tích Nguyệt như sấm nổ bên tai, nghe nói Cung Tâm Dật không chỉ quyền thế ngất trời, phú khả địch quốc*, nhưng lại bất ngờ trưởng thành, là nam thần mà tất cả người phụ nữ khắp thiên hạ đều mộng tưởng.

Bốn năm trước, cô đã từng tưởng tượng thực tế có như không có, tưởng tượng mình một ngày kia, gả cho nam thần giống như Cung Tâm Dật.

Có thể cuối cùng vẫn thoả hiệp với sự thật, lựa chọn kết đôi với Chu Thiên, chẳng qua là không nghĩ tới, Chu Thiên lại ở cùng một chỗ với người bạn thân Lâm Tuyết để phản bội cô.

"Được, đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần đêm nay em biểu diễn người thật tốt, Cung Tâm Dật hài lòng, tôi sẽ giữ em lại, cho em làm việc kiếm tiền ở đây dài hạn."

"Thật sao?" Lãnh Tích Nguyệt vui vẻ đến cực kỳ khủng khiếp, lập tức điền hết tờ khai giao cho Vương Lệ.

"Ơ, còn là một sinh viên, rất tốt a..." Vương Lệ có chút kinh ngạc, cho tới nay, nguyện ý tới hội sở đi làm, phần lớn là những cô gái có văn hoá không cao.

"Được quốc gia bồi dưỡng tốt thôi ạ." Lãnh Tích Nguyệt cảm kích đầy cõi lòng nói. Cô từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, tất cả chi phí ăn mặc đều là cô nhi viện cho.

"Em thực bí ẩn đó." Vương Lệ phất phất tay, "Đi theo tôi."

Thủy Tộc quán.

Vương Lệ dẫn theo Lãnh Tích Nguyệt, trực tiếp đi về phía phòng thay quần áo.

Trên đường đi, Lãnh Tích Nguyệt đều tưởng tượng, bộ dạng mình bơi trong nước sau khi mặc trang phục mỹ nhân ngư vào.

Nếu sáu đứa con nhỏ trong nhà chứng kiến được, nhất định sẽ vui vẻ đến cực kỳ khủng khiếp, bọn chúng một mực ưa thích mỹ nhân ngư, hơn nữa mỗi đứa đều là một kiện tướng nhỏ của bộ môn bơi lội.

Nghĩ tới đây, Lãnh Tích Nguyệt bỗng nhiên có một thân kế hoạch can đảm để kiếm tiền, có thể mang sáu đứa con nhỏ trông nom nhà cửa tới làm mỹ nhân ngư không? Nói như vậy, một buổi tối, bảy người mẹ con họ có thể kiếm được 3500.

Đang giữ kế hoạch hoàn mỹ, Trần Dư tới, thì thầm một phen với Vương Lệ.

"Tích Nguyệt..." Mặt mũi của Vương Lệ tràn đầy tươi tắn hô hào, "Chúng ta không thay quần áo trước đã..."

____________________________

(*) Phú khả địch quốc: giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước