Edit: Kidoisme
Hiện tại chung cư Mạn Cáp Truân đang phát triển theo hướng ổn định, người còn sống cố gắng tồn tại, kẻ đã khuất yên giấc ngàn thu. Dịch Thành Lễ đơn giản nói ra suy nghĩ một hai ba bốn khiến cả đám người nghe được đều hơi trầm mặc.
Đốt thành tro ai ai cũng biết, cơ mà nhét vào quan tài thì đúng là lần đầu nghe.
Anh trai máy xúc Nghiêm Đông nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta dùng mấy tấm ván cố định thành khuôn, nhưng ghép với nhau kiểu gì? Dùng đinh chắc chắn không được, cứ để vậy xong trát xi măng lên? Quan tài kín rồi thì xử lý ra sao, chôn thẳng xuống đất à?"
"Chôn không nổi, chắc sẽ tìm một gian phòng trống để đó đã." Dịch Thành Lễ hỏi anh ta: "Chú ơi, cái khuôn chú nói khó làm không?"
"Không khó, chỉ là..." Biểu cảm trên mặt Nghiêm Đông phức tạp, anh ta sờ mặt mình thở dài: "Năm nay tôi mới hai mươi bốn tuổi, ngài gọi tôi vậy nghe hơi quá."
Bầu không khí cứng đờ trong nháy mắt, Dịch Thành Lễ Lăng Thanh Tiền Mỹ Lệ nhất thời đều nhìn chằm chằm Nghiêm Đông. Cũng đúng, dãi nắng dầm mưa ở công trường đã lâu, mặt Nghiêm Đông thành thục hơn tuổi rất bình thường.
"Tôi là đàn anh của Giang Phàm Thuận, chỉ tốt nghiệp sớm hơn cậu ấy mấy năm." Anh ta nỗ lực giải thích.
Cậu nhóc cầu cứu trên cần trục gật đầu liên tục: "Vâng vâng, anh Đông là đàn anh của em."
"Làm việc ở công trường vất vả thật, xin lỗi nha ông em, lời Dịch tổng vừa nói cậu đừng để trong lòng." Lăng Thanh thấy Dịch Thành Lễ vẫn đang xấu hổ, vội vàng nhận câu chuyện, cười bảo Nghiêm Đông: "Quan tài xi măng chúng tôi chưa cần gấp, mọi người hai ngày nay mệt mỏi quá độ, cứ ăn cơm no rồi lên giường đắp chăn đi ngủ, nghỉ ngơi cho thoải mái."
Dịch Thành Lễ gật đầu phụ hoạ: "Đúng đúng đúng, mọi người nghỉ ngơi lại sức, ở đây có gì thiếu thốn cứ liên lạc với tôi."
Tiền Mỹ Lệ uyển chuyển đổi đề tài, nhắc em gái Tiểu Linh nếu có gì không tiện cứ xuống gọi cô, cô ở chung cư cả ngày.
Căn nhà mẫu 160 mét vuông gồm bốn phòng ngủ và hai phòng làm việc, ngay cả thư phòng cũng có sô pha giường, đủ để bốn người chia nhau.
Sau khi xác định bọn họ không thiếu gì, ba người bên trung tâm bất động sản cong đuôi chạy khỏi hiện trường đáng xấu hổ. Vừa bước ra ngoài cửa, mọi người thở dài nhẹ nhõm.
Dịch Thành Lễ nhìn Lăng Thanh: "May sao cậu phản ứng nhanh."
"Lần sau anh đừng trông mặt mà bắt hình dong, há mồm gọi người ta là chú nữa. Khiếp hồn, tôi còn tưởng mình sắp chết ngạt trong đó." Lăng Thanh sờ cổ, may sao anh chưa nói gì, nếu không khẳng định cũng sẽ kêu chú.
'Tiếp theo nên làm gì đây?" Tiền Mỹ Lệ nhìn diễn đàn chủ hộ, cười tươi báo cáo: "Chủ hộ đang thảo luận phân chia bảng biểu trồng trọt, họ khen lịch làm việc rất hợp lý, kêu chúng ta không cần lo lắng."
Dịch Thành Lễ vừa nghe cũng vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, kết quả chưa thấy bảng biểu đâu mà chỉ thấy thông báo Wechat nhảy tới lời mời kết bạn:
[Tôi là giám đốc phục vụ khách hàng chung cư Mạn Cáp Truân, Lăng Thanh.]
Mày hắn nhướn lên nhìn người đàn ông bên cạnh, Lăng Thanh không chú ý, đang hỏi tình hình các chủ hộ: "Anh nhớ bà Triệu ở một mình, bảo mẫu trong nhà đã nghỉ, con trai con gái bà ấy có liên lạc không?"
"Không ạ." Biểu cảm Tiền Mỹ Lệ nghiêm túc: "Bà Triệu bảo con gái bà ấy hôm trước còn liên lạc sẽ về nhà nhưng bây giờ đã mất tích."
Hai ngày mất tích thì khả năng sẽ về rất nhỏ. Đài truyền hình không còn hoạt động, trên mạng loạn như bát cám lợn, bùa chú liên tục được dán lên khắp nơi nhưng cũng không ngăn được thây ma lan tràn.
Ngay cả trong quân đội hình như cũng đã xuất hiện thây ma, trước đó còn có lực lượng bảo vệ an toàn cho quần chúng nhân dân, tuy nhiên hiện tại phải chạy về nơi nào mới sống sót?
Ba người im lặng, đột nhiên Lăng Thanh hỏi: "Bà ấy biết chưa?"
Tiền Mỹ Lệ gật đầu: "Bà Triệu không gọi được cho con cái, chủ động hỏi bọn em xảy ra chuyện gì."
"Mấy hôm nay bà ấy ăn uống thế nào? Có thể tự nấu cơm không?" Lăng Thanh nói tiếp.
Dịch Thành Lễ nhìn tin nhắn trong điện thoại, nhướn mày đáp: "Ngài Lâm đối diện tạm thời cho bà ấy ở nhờ, đúng lúc mẹ ngài ấy có thể trò chuyện, hai bà sẽ không buồn chán."
"Vậy thì tốt." Lăng Thanh gật đầu, chợt nhớ ra gì đó quay sang chỗ Dịch Thành Lễ: "Giám đốc Vương báo cáo tầng sáu có thai phụ họ Dương, chồng cô ấy hai hôm trước đi trung tâm thương mại mua đồ chuẩn bị sinh nở nhưng chưa trở về, liên lạc không được. Giờ có mình cô ấy với mẹ ở nhà, tâm trạng cực kỳ không ổn định."
Dịch Thành Lễ nhíu mày: "Trung tâm thương mại nào? Đại Nhuận Bát sao?"
"Đương nhiên không phải, ở bên cạnh Đại Nhuận Bát – quảng trường Bách Đạt." Lăng Thanh hạ giọng: "Biết cũng vô dụng."
Dịch Thành Lễ hiểu ý anh, nghe được hoàn cảnh bi thương của hai hộ gia đình, nhất thời hắn không biết mở miệng ra sao. Nhớ tới cảnh tượng nhìn từ xe tải hôm nay, Dịch Thành Lễ chậm rãi mở miệng: "Thây ma càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nguy hiểm."
Lăng Thanh rũ mắt: "Đây là tình hình tôi đã đoán từ trước."
"Trạng thái cô Dương không ổn định, ảnh hưởng rất lớn tới sức khoẻ. Để tôi liên hệ với Bác sĩ Mạnh, tâm lý là chuyên ngành của ông ấy, chắc sẽ có ích hơn chúng ta đi khuyên nhủ."
"Để em và bác sĩ Mạnh gặp cô Dương." Tiền Mỹ Lệ xung phong nhận việc.
Lăng Thanh gật đầu: "Nhờ em, nếu tiện đường thì qua luôn nhà bà Triệu, hỏi xem bà ấy có cần đồ gì không."
"Vâng ạ."
Tiền Mỹ Lệ đi tìm bác sĩ Mạnh, sáng Dịch Thành Lễ chưa ăn gì, đành bảo Lăng Thanh: "Lên nhà nhé, tôi ăn sáng đã."
"Được, đúng lúc tôi phải về nhà đun nước." Lăng Thanh đáp.
Dịch Thành Lễ cười cười đi bên cạnh anh, không nhịn hạ giọng được hỏi: "Cậu vừa kết bạn Wechat với tôi phải không? Tôi chấp nhận rồi."
Lăng Thanh cứng đờ, sau đó giải thích: "Tôi không có số điện thoại của anh, lúc mọi người quay xe tôi không biết nên làm gì mới kết bạn."
"Thật à?" Dịch Thành Lễ tiếp tục hỏi tới cùng: "Cậu kết bạn định gọi tôi về sao?"
Lăng Thanh hừ một tiếng không nói chuyện.
Thấy anh im lặng, Dịch Thành Lễ lại đổi đề tài: "Cậu đun nước làm gì? Chả nhẽ vừa chạm vào xe tải đã phải về nhà tắm rửa? Tôi quan sát cậu suốt, hình như cậu thực sự rất sạch sẽ."
"Quan sát tôi?" Lăng Thanh cau mày dừng dưới chân cầu thang máy.
Dịch Thành Lễ tỏ vẻ hắn chỉ muốn tìm ra đáp án tại sao Lăng Thanh lại chán ghét mình.
"Tôi không ghét anh, Dịch tổng, anh đừng nói bậy." Lăng Thanh phản bác.
"Chính ra bây giờ cậu không còn bài xích tôi như trước nữa." Dịch Thành Lễ quơ điện thoại: "Cậu kết bạn Wechat, này xem như bước phát triển quan hệ đầu tiên giữa chúng ta."
Lăng Thanh thầm nghĩ thêm rồi chả nhẽ không xoá được, đợi lát nữa lên nhà chuyện đầu tiên anh làm chính là huỷ kết bạn.
Vào cửa, Dịch Thành Lễ vừa rửa tay vừa nói: "Lăng Thanh, tình hình gia đình tôi rất phức tạp nên tôi cực kỳ mẫn cảm với cảm xúc xung quanh. Trực giác của tôi chưa từng sai."
Rất lâu sau không nghe được đáp án, Dịch tổng – người chưa từng bị ai bơ lập tức vẩy tay chạy qua nhìn anh chàng đang đưa lưng về phía mình rót sữa bò Lăng Thanh, hỏi: "Hế lô, cậu nghe tôi nói gì không?"
"Hở?" Lăng Thanh lôi tai nghe xuống hỏi lại: "Anh mẫn cảm gì? Mùa mẫn cảm? Da mẫn cảm? Nhà tôi có mặt nạ đấy, anh lấy mà đắp."
Dịch Thành Lễ: "..."
Lò vi sóng truyền ra tiếng đồ ăn Dịch Thành Lễ làm đã chín, trong mơ Lăng Thanh biết người này nấu ăn cực đỉnh, nhìn hắn bị mình nói cạn lời, đành cười bảo: "Đồ ăn rất ngon, cảm ơn anh."
Dịch Thành Lễ liếc mắt: "Cậu cho rằng khen tôi một câu là có thể mua chuộc tôi hả?"
"Anh có thể lựa chọn không bị mua chuộc mà." Lăng Thanh nhìn hắn: "Ăn từ từ nhé, tôi đi xả nước."
Bồn tắm rửa sạch sẽ, miệng cống bị Lăng Thanh dùng nút mua trên mạng bịt lại sau đó đổ nước lạnh vào trong. Lúc trước Lăng Thanh - người không bao giờ ngâm tắm không đập nó đi là vì nó trữ nước tốt.
Bồn tắm từ từ xả nước, Lăng Thanh lại đi ra ban công nối ống thông tới nhựa đầu vòi, bắt đầu tích nước qua cái vại muối dưa chua lớn.
Dịch Thành Lễ cho rằng vại muối dưa đã là giới hạn, không ngờ anh lại mở tủ bên cạnh, lấy ra cái xô lớn màu đỏ đi vào nhà vệ sinh.
Ba vòi nước xả hết tốc lực.
Dịch Thành Lễ chậm rãi ăn xong bánh sandwich, lòng lại đang nghĩ thùng nước lớn như vậy, cánh tay nhỏ kia có thể nâng mấy cái?
Quả nhiên qua một lúc đã thấy Lăng Thanh cầm hai thùng nước từ nhà vệ sinh ra ngoài, tay lắc lư thùng cũng lắc lư, nước ào ào đổ xuống đất.
"Ối, cẩn thận trượt chân." Dịch Thành Lễ nhắc nhở.
Hai thùng nước đầy tới phòng khách chỉ còn khoảng một phần tư, Lăng Thanh cảm thấy không đúng, vội vàng đặt xuống định bưng từng thùng, cơ mà hiệu suất quá thấp.
Anh lắc thùng nước, nhìn Dịch Thành Lễ đang mỉm cười. Hai người trừng nhau vài giây, cuối cùng Lăng Thanh mở miệng: "Dịch tổng, có thể nhờ anh giúp đỡ được không?"
Dịch Thành Lễ không nhúc nhích: "Cậu đang xin tôi à? Xin tôi đi rồi tôi xem xét."
Đương nhiên Lăng Thanh là kẻ co được giãn được, hiện tại tích nước là chuyện quan trọng nhất, anh lập tức giật đầu: "Đúng vậy, cầu xin anh."
"Ok, tôi đến đây." Dịch Thành Lễ lập tức bật dậy giúp đỡ.
Không hổ danh là con gym do các huấn luyện viên nghiêm chỉnh dạy dỗ ra, Dịch Thành Lễ xách liên tục mười thùng không nghỉ ra ngoài ban công. Xong xuôi, hắn thở hổn hển hỏi Lăng Thanh: "Này, đủ chưa?"
"Đương nhiên không đủ. Về sau trời mưa chúng ta cũng phải hứng." Lăng Thanh ấn điện thoại, nhướn mày đáp: "Tuy nhiên ngoài sân phơi tôi đã đặt xô chậu, hơn nữa chung cư chúng ta còn có hồ."
"Hở?" Dịch Thành Lễ không nhịn được: "Nước đó uống được à?"
"Uống hay không thì không biết, ít nhất có thể sử dụng. Nước dùng để uống tôi tôi chuẩn bị lâu rồi." Lăng Thanh đẩy hắn tới phòng sách, nơi đây đã bị anh cải tạo thành nhà kho, chứa đầy đồ đạc.
Trước đây Dịch Thành Lễ chỉ vội vàng liếc mắt, hiện tại đèn điện sáng choang, gọi cái phòng này là quầy bán quà vặt cũng chả sai. Hắn nhìn một giá toàn Nông Phu Sơn Tuyền*, nhịn không được mở miệng: "Bao nhiêu thùng thế?"
*Một hãng nước lọc.
"30 thùng." Lăng Thanh đáp.
Dịch Thành Lễ tấm tắc hai tiếng, lại nghĩ tới lúc Lăng Thanh phân đồ ăn ngoài ban công, hỏi tiếp: "Từ đầu cậu đã định ở nhà không ra ngoài phải không?"
"Đương nhiên." Lăng Thanh vừa bấm điện thoại vừa đáp.
Dịch Thành Lễ thấy vậy ló đầu ra: "Cậu gửi tin gì vậy?"
"Nhắc chủ hộ trữ nước, bảo họ xả được bao nhiêu thì cố mà xả, chẳng biết khi nào nhà máy nước ngừng hoạt động." Lăng Thanh nói.
Dịch Thành Lễ nhìn anh: "Hết nước không đáng lo mấy nhưng nếu mất điện thì sao?"
Lăng Thanh khom lưng giật cái màn che xuống, nơi đó chất đống dầu diesel, máy phát hiện...vv, hắn nhịn không được huýt hai tiếng sáo dài.
"Bên dưới tầng hầm để xe có một phòng ngầm, than tổ ong, lò than, than tôi mua đều để đó." Lăng Thanh thở dài: "Tôi định vác chúng lên nhà nhưng thây ma tới sớm quá, hại tôi muốn đốt khí thiên nhiên cũng không được."
Dịch Thành Lễ: "Xem ra nếu không có chúng tôi, một mình cậu sống rất tốt."
"Ừ, tàm tạm." Lăng Thanh vô cùng khiêm tốn.
Hai người lần nữa kiểm kê lại đồ trong kho, Dịch Thành Lễ hỗ trợ tưới nước ngoài ban công, Lăng Thanh bật TV phòng khách lên nhìn tin tức, kết quả rất ít kênh hoạt động, đa phần đều là chương trình chiếu lại.
Mới được hai ngày.
Lăng Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám tưởng tượng thế giới sẽ là cái dạng gì.
Dịch Thành Lễ thấy anh như vậy đặt ấm nước xuống, chạy qua rút điều khiển trong tay Lăng Thanh tắt TV: "Đừng xem nữa, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Lăng Thanh nhíu mày: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như trồng rau, xới đất giúp mọi người." Dịch Thành Lễ chu mỏ xuống bên dưới: "Đang cần rất nhiều nhân lực."
Người nhiều sức lớn, mới ngày đầu bọn họ đã xới hết đống cỏ trong chung cư lên. Thậm chí có chủ hộ nuôi chó, ban đêm để nó canh gác ở đó hoặc chỉ huy đám chó xới đất trồng rau, còn mình trên giường mơ mộng về tương lai thu hoạch hoa màu.
Hôm sau mặt trời lên cao, Lăng Thanh bị đồng hồ sinh học đánh thức, nằm trên giường chuẩn bị ngủ tiếp đột nhiên cửa phòng bị ai đó gõ vang.
Giọng Dịch Thành Lễ bên ngoài nôn nóng truyền vào: "Lăng Thanh, cậu ra xem một chút, bên ngoài thây ma xuất hiện nhiều quá!"
- --Hải Kinh Lạc:
Dịch Thành Lễ: Chó trong chung cư cũng không được rảnh rỗi.
- --Kidosime: Tâm sự tí là hôm qua tui đọc được ngoại truyện tác giả viết về chuyện trong mơ, hiu hiu nó nằm ngay sau chính văn á, mà chính văn đang HE tự nhiên đọc được 4 cái phiên ngoại buồn ngang buồn dọc =((( Tui đang không biết có nên edit 4 ngoại truyện đó hay không.
Mọi người yên tâm là hiện thực HE viên mãn nhé, đọc tận thế tối tăm mãi rồi thì nhảy tận thế tấu hài cho vui nò, iu iu.