Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 102: Nữ bá vương đường phố Trường An




Thất Thất đương chuẩn bị rời đi, phát hiện có hơn ba người đứng trước cửa tiệm, người nào người nấy thân hình cao to vạm vỡ, dáng vẻ xấc xược, khoanh tay trước ngực, ngó nhìn quán này với vẻ vênh váo tự đắc.

"Mới mở hả? Gọi ông chủ tới đây, nộp phí bảo kê!" Một gã trong đám người đó lớn tiếng quát nạt.

"Tôi là bà chủ Thất ở đây! Sao vậy?" Thất Thất xoay tay lái, quay đầu lại.

Tên cầm đầu quan sát Uy Thất Thất đôi chút "Làm gì mà phải đeo khăn che mặt, có gì mờ ám sao? Nhất định là kẻ quái dị, có điều dáng người cũng không tệ! Khỏi cần nộp phí bảo kê nữa, cởi hết ra cho ông đây nhìn xem, có hợp khẩu vị không?"

Uy Thất Thất đâu chịu nổi nỗi nhục này, căm tức quăng chiếc xe sang một bên "Đồ khốn, muốn đánh nhau phải không?" Dứt lời, không chút nể nang gì bèn giơ chân đá hắn văng ra ngoài.

Tên đó không ngờ tới tay chân Uy Thất Thất nhanh nhẹn như thế, tên cầm đầu bị đánh trở tay không kịp, ngay sau đó bốn hộ vệ của Thất Thất cũng xông lên, lập tức trước cửa quán xảy ra cuộc hỗn chiến.

Đối diện bên kia đường, Bạch Diện Tu La Lưu Huyền Cát phe phẩy cây quạt, ngồi trên kiệu cáng tre, khẽ bật cười "Nhìn không ra, xấu nữ còn có võ công! Thú vị đây!"

"Ngày hôm qua thuộc hạ bám theo xấu nữ kia, quả thực nàng ta tiến vào phủ đệ Tam Vương gia!" Lan Kiếm tin chắc nói.

"Không phải là Vương phi xấu xí mà hoàng huynh ban hôn cho tam ca đấy chứ? Nghe nói nữ nhân kia là tướng quân, chắc hẳn võ nghệ cao cường, nói như vậy, nữ nhân này chính là tam hoàng tẩu rồi?" Lưu Huyền Cát gấp quạt lại, ra hiệu cho đám tỳ nữ hạ kiệu xuống, hắn đi thẳng về khu phố đối diện, nếu là tam hoàng tẩu, hắn không thể ngồi yên bỏ mặc được. Text được lấy tại truyenfulls.com

Khi Lưu Huyền Cát tới đó, Uy Thất Thất đã giẫm nát tên cầm đầu kia dưới chân, ra sức đá rồi đạp hắn.

"Nói, lần sau có còn dám tới nơi này thu phí bảo kê không?"

"Không dám, bà cô ơi, thả ta ra!"

"Về sau đường phố này, là Uy Thất Thất tôi cai quản, hay là anh cai quản hả?"

"Là cô, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên đường phố này nữa!"

"Cút mau!" Thất Thất nhấc chân ra.

Tên kia lổm nhổm bò dậy, trốn ra xa rồi, mới dám hùng hồn chỉ vào Uy Thất Thất "Đợi đấy, cô đợi đấy, chớ có chạy, ta đi gọi lão đại của chúng ta đến, cô chết chắc rồi!"

"Tôi đợi, anh đi nhanh lên, đừng để bà cô của anh, Uy Thất Thất tôi chờ lâu đấy!" Thất Thất dựng xe đạp lên để bên cạnh, định chờ đợi, Tiểu Đào ra hiệu với Thất Thất.

"Quay về thôi!"

"Không được! Đám vô lại này nhất định chưa từ bỏ dã tâm, phải đánh cho bọn chúng phục mới thôi!"

"Quả nhiên là Uy Thất Thất, tam hoàng tẩu, Lưu Huyền Cát xin hành lễ!" Lưu Huyền Cát chắp tay đi tới, đưa mắt nhìn về phía khăn che mặt của Thất Thất, đoán rằng nhất định là vì cực xấu, cho nên mới phải đeo khăn che mặt.

"Bạch Diện Tu La?" Uy Thất Thất nhìn nam nhân trước mặt với vẻ nghi hoặc, đây chẳng phải là tên Lục Vương gia chuyên môn vơ vét mỹ nữ sao?

"Ngay cả tam hoàng tẩu cũng đã biết đến biệt hiệu của Huyền Cát!"

"Ai là tam hoàng tẩu của ngài? Chớ ăn nói lung tung!"

Thất Thất khinh thường nhìn vị vương gia này, sao lại có nữ nhân nguyện ý yêu thương nhung nhớ hắn nhỉ? Hắn chẳng qua được cái khuôn mặt trắng trẻo, dáng vẻ khôi ngô, đúng là tiểu bạch kiểm điển hình, ỷ có tiền có thế, trái ôm phải ấp mỹ nữ, nghĩ tới thôi đã thấy buồn nôn, không biết Lưu Trọng Thiên có giống như lục đệ chàng ta hay không, phong lưu đa tình, tuấn tú phi phàm.

"Tôi còn có chính sự cần làm, Lục Vương gia cứ tự nhiên!"

Vừa dứt lời, trên phố xuất hiện hơn mười người, tên dẫn đầu chính là gã vừa bị đánh ban nãy, hắn khúm núm đi phía trước, thuật lại tình hình cho một nam nhân tướng mạo thô kệch, thân hình cao lớn ở bên cạnh "Lão đại, chính là nữ nhân kia, gọi là bà chủ Thất, không chịu nộp phí bảo kê, còn đánh đệ nữa!"

"Đồ ngu, bị nữ nhân đánh còn vác mặt về tìm ta!"

"Không phải, lão đại, nữ nhân này lợi hại lắm..."

"Tránh ra, đồ vô dụng!" Nam nhân kia đẩy tên đàn em sang một bên, lạnh lùng tiến lên.

Mười mấy người vóc dáng cao to đứng chắn trước mặt Uy Thất Thất, trông thấy Thất Thất gầy yếu, nhỏ nhắn liền cười phá lên "Ngươi bị con quỷ nhỏ này đánh sao?"

"Đúng vậy, lão đại!"

"Ha ha! Thật mắc cười! Trông chẳng khác nào con kiến nhỏ!"

Con kiến nhỏ? Uy Thất Thất lạnh lùng bước lên, nhìn gã nam nhân cao to trước mặt, ước chừng cao hơn Thất Thất ba cái đầu "Này! Báo danh đi, bằng không lát nữa anh bị đánh ngã, nói không nên lời đâu!"

"Ôi chao, lợi hại thật đó, ta là tiểu bá vương Triệu Tam Bưu, nếu cô có thể đánh ngã ta, ta sẽ gọi cô là mẹ nuôi!"

"Vậy chờ làm con nuôi đi!" Thất Thất buộc tóc đuôi ngựa lại cho chắc, hai tay chắp eo, vẻ mặt hào hứng nhìn Triệu Tam Bưu.

"Nếu cô thua, dập đầu trước ta ba cái, đúng hạn phải nộp phí bảo kê!"

"Một lời đã định!"

Tên tiểu tử vừa bị đánh kia liền kéo Triệu Tam Bưu lại "Lão đại, đừng hứa hẹn nhiều quá, nữ nhân kia có vẻ thuộc tà môn, võ công quái dị lắm!"

"Xéo! Đồ ngu!" Triệu Tam Bưu xắn tay áo lên, sải bước xông thẳng về phía Thất Thất.

Nếu dựa vào sức lực Uy Thất Thất sẽ không thể đánh lại một đám người, nhưng nếu một chọi một thì thừa sức, thân hình cô nhanh nhẹn, Triệu Tam Bưu định giở vài ngón nghề đối phó với cô nhưng không thành công, có phần tức tối, bổ nhào về phía trước, Thất Thất né được, xoay người tung chân, đá bay hắn ra ngoài, gục ngã trên đất, không chờ hắn bò dậy, Thất Thất liền phi thân đánh một quyền cực mạnh vào giữa mặt hắn, Triệu Tam Bưu cắm mặt xuống đất, hồi lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.

"Mau chóng xéo đi, sau này cấm đến đây thu phí bảo kê nữa, chuyện tốt không làm, lại thích làm kẻ xấu!"

"Khốn kiếp, dám đánh lão đại, lên hết cho ta!" Tên phía sau vừa thấy Triệu Tam Bưu bị thua, thẹn quá hóa giận, gọi người cùng xông lên nhưng Triệu Tam Bưu khoát tay chặn lại, lớn tiếng chửi mắng "Ai dám đụng đến mẹ nuôi ta, chính là muốn đối đầu với Triệu Tam Bưu ta!"

Hắn cúi đầu ủ rũ bước tới trước mặt Thất Thất "Mẹ nuôi, Triệu Tam Bưu đã biết tội rồi, sau này Tam Bưu hàng ngày đều đến đây báo tin cho mẹ nuôi, có việc gì xin cứ căn dặn!"

"Không cần gọi tôi... Úi trời!" Thất Thất khó xử lui về phía sau mấy bước.

"Như vậy sao được, nếu nuốt lời, Triệu Tam Bưu ta đâu còn mặt mũi nào sống trên giang hồ, mọi người nghe rõ đây, sau này cửa hàng của mẹ nuối chính là của Triệu Tam Bưu ta, phải bảo vệ cho tốt, và tận sức hỗ trợ!"

"Vâng, lão đại, mẹ nuôi!" Những tên khác thấy lão đại đã nhận mẹ nuôi, không dám lỗ mãng nữa.

Uy Thất Thất đâu thể ngờ được, chỉ tung một quyền ra đã có con nuôi, xem ra đường phố Trường An, Uy Thất Thất mặc sức lộng hành không còn trở ngại gì nữa, có vẻ hơi giống với xã hội đen, nhưng không sao, thế lực của cô sớm muộn gì cũng mạnh lên, trở thành một tiểu bá vương trên đường phố Trường An quả không tồi.

Lưu Huyền Cát rất bội phục Uy Thất Thất này, xem ra Tam Vương gia đã cưới xấu nữ đặc biệt, không biết đã lượm về một bảo bối hay là cỏ dại đây? Hôm qua mới nhìn thoáng qua từ đằng xa, hôm nay có cơ hội thấy rõ tận mắt, rốt cuộc nàng ta có bao phần xấu xí. Nhưng đôi mắt kia thực sự mê người, một nữ nhân xấu xí sao có thể sở hữu một đôi mắt long lanh như vậy chứ?

"Hỏng bét!" Thất Thất nhìn sắc trời, mải đánh nhau quên mất thời gian, trở về nhất định sẽ bị mắng chết thôi, cô lập tức trèo lên xe đạp, cũng không để ý tới Tiểu Đào, phóng như bay về phía trước, bóng hình yêu kiều kia khiến Lưu Huyền Cát lâm vào trạng thái mê mẩn.

Uy Thất Thất vào vương phủ, trời đã tối đen rồi, cô rón ra rón rén bước về phía hậu viện, ánh mắt chăm chú nhìn căn phòng của Lưu Trọng Thiên, trong phòng tối om, lẽ nào chàng ta cũng chưa về, Thất Thất lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuyệt quá đi, xem ra không cần phải khẩn trương.

Thất Thất cười tươi rói, đẩy cửa phòng mình ra, nhanh nhẹn bước vào trong "May mà chưa bị tóm! Tạ ơn trời đất!"

"Tóm cái gì?" Trong bóng đêm có người ôm chầm lấy cô, đôi tay mạnh mẽ giữ chặt cô ở trong lòng "Chạy ra ngoài cả một ngày trời, tới giờ này mới mò về, em có còn là Vương phi của bổn vương không?"

"Vương… Vương gia!" Thất Thất cảm thấy sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, vừa rồi còn tưởng rằng đã trốn thoát, kết quả Lưu Trọng Thiên đang ngồi trong phòng cô chờ, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Khăn che mặt của Thất Thất bị kéo xuống, dựa vào ánh trăng lờ mờ, cô trông thấy ánh mắt Tam Vương gia si mê, Lưu Trọng Thiên vuốt ve hai bên má xinh xinh của Thất Thất, khi phát hiện trên mặt và trên người Uy Thất Thất toàn là đất cát bụi bặm, không khỏi nhíu mày, bực tức bóp cằm cô.

"Uy Thất Thất, em nhìn lại mình xem, bây giờ thành ra bộ dáng quái quỷ gì, y phục không chỉnh tề, đất cát đầy người, đừng nói với bổn vương, em ra ngoài đánh nhau, lập tức đi tắm rửa sạch sẽ rồi đến gặp bổn vương!"

Uy Thất Thất bị lôi ra khỏi phòng, Lưu Trọng Thiên gọi nha hoàn ngoài cửa "Giúp Vương phi tẩy sạch bụi bẩn, sau đó dẫn đến gặp bổn vương! Bổn vương ở đây chờ nàng!"

"Dạ, Vương gia!" Nha hoàn dìu Uy Thất Thất đi, Thất Thất tức giận hất tay ra, lớn tiếng la hét "Ăn cơm đã, đói chết mất, sau đó sẽ tắm rửa! Làm gì mà dữ thế, Vương gia thối!"

Nha hoàn đứng bên cúi đầu xuống, cảm thấy Vương phi lợi hại quá đi, toàn bộ vương phủ không ai dám xấc xược với Vương gia như thế, nha hoàn khẽ kéo Thất Thất đi "Vương phi, chúng ta đi thôi!"

"Hừ!" Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, bực bội rời đi cùng nha hoàn.

Uy Thất Thất ăn no rồi, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, nghịch những cánh hoa trong nước, ngẫm lại ngày hôm nay thu hoạch được không ít, chỉ ức chế cái tên Lưu Trọng Thiên kia, tự dưng hung dữ như vậy, về trễ thì đã sao? Cô cũng đâu còn là con nít nữa, chẳng lẽ ngày ngày phải về nhà đúng giờ sao?

Nha hoàn hầu hạ Uy Thất Thất mặc y phục, Thất Thất vươn vai uể oải, bôi kem dưỡng da lên người, đây là mặt hàng mới trong cửa tiệm của cô, hôm nay buôn bán khá tốt, những ngày giàu sang phú quý chẳng còn bao xa nữa, nghĩ đến dáng vẻ vinh quang khi trở thành đệ nhất phú bà thành Trường An, Thất Thất không nhịn được trộm cười.

Uy Thất Thất trở về phòng mình, vừa bước vào cửa, phát hiện trong phòng đã sáng đèn, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên đang nằm trên chiếc giường rộng lớn.

"Này!" Thất Thất đi tới, vén rèm giường lên, túm lấy tay Lưu Trọng Thiên, cố sức lôi chàng ra ngoài "Ra ngoài, ra mau, đây là phòng của em!"

"Hôm nay hãy ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương, bằng không sau này đừng nghĩ tới việc ra ngoài nữa!"

"Vương gia? Nhưng… Nhưng mà…" Tóc Thất Thất vẫn chưa khô, mái tóc dài buông xuống hai bờ vai, cô vận bộ y phục trắng tinh khôi dài chấm đất, trông càng quyến rũ hơn, vóc dáng yểu điệu thướt tha như ẩn như hiện, do cô khá căng thẳng, nên hai gò má ửng hồng, khiến Lưu Trọng Thiên bất giác có chút ngây ngốc.