Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 148: Vương gia? Tướng công?: ban hôn xấu nữ?




Tiểu Vu Tử cứ cúi thấp đầu, không dám nhìn Tiền Thiên Tâm nữa, hắn thầm nghĩ bụng, vị này chính là Tiền Thiên Tâm, xem ra mối quan hệ giữa Tam vương gia và tên du côn này không bình thường, đã đến nhà chơi, còn cả bàn cờ kia nữa, xem ra kết giao sâu đậm đây.

"Tiểu nô tài phụng mệnh về trước..." Tiểu Vu Tử cúi đầu xuống, hận không thể lập tức lui ra ngoài, có nán lại nữa cũng chẳng ích lợi gì, quả thực, Tam vương gia căn bản không để ý tới hắn, tiểu thái giám này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Lưu Trọng Thiên dời tầm mắt đi, dặn dò quản gia đứng bên "Bố trí chỗ ở cho Hi Chân, bổn vương hôm nay không có tâm tình xem ca múa! Sau này sẽ tính tiếp!"

Vẻ mặt Hi Chân có hơi mất tự nhiên, Vương gia tối nay không cần nàng sao? Không lẽ thật sự đúng là nam nhân thanh tâm quả dục ư?

Hi Chân cúi thấp đầu, cực kỳ không tình nguyện đi theo quản gia ra ngoài.

Hi Chân vừa mới lui ra ngoài, Thất Thất liền tức giận đứng lên, kéo tay Lưu Trọng Thiên "Cho cô ta đi, đừng giữ cô ta lại!"

Lưu Trọng Thiên bất giác mỉm cười, Thất Thất ghen tuông rồi, chẳng qua chỉ là một vũ nữ ca múa mà thôi, nếu là của Hoàng thượng tặng, há có đạo lý trả lại "Hoàng thượng đưa tới, lẽ nào em bảo bổn vương ném trả cho hắn hay sao?"

"Vậy chàng để cô ta ở lại vương phủ ư? Phải chăng muốn để cô ta ở cùng chàng, vô lại, háo sắc, đáng ghét, em không thèm tới nữa!" Thất Thất giậm chân một cái, xoay người bỏ đi, nói tới nói lui, còn không phải xem trọng nữ tử Cao Ly kia dung mạo thanh tú ư, có lẽ mình đã cản trở chuyện tốt của Vương gia rồi.

"Thất Thất! À không... Thiên Tâm." Lưu Trọng Thiên kéo cô lại, nhìn thoáng qua xung quanh, kéo cô rời khỏi phòng tiếp khách, Thất Thất căm tức đá chàng, Lưu Trọng Thiên như không có cảm giác vẫn sải bước vào hậu viện, đẩy cửa phòng mình ra, kéo Thất Thất vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Được rồi, Thất Thất, em thực sự cho rằng Lưu Trọng Thiên đứng núi này trông núi nọ hay sao?" Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm Thất Thất vào trong lòng "Vũ nữ ca múa Hi Chân kia là Hoàng thượng đưa tới, bổn vương chỉ là đang nghĩ, vương phủ có thêm một tai mắt của Hoàng thượng, sau này em ra vào sẽ có chút phiền toái rồi."

"Vì sao? Hắn tại sao muốn làm vậy?" Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ khó hiểu.

"Di chiếu —— một phần di chiếu khiến Hoàng thượng và Thái hậu ăn ngủ không yên."

"Bọn họ thích thì cho bọn họ!" Uy Thất Thất không hiểu bản di chiếu đó có gì quan trọng, cần thì giao cho.

"Ha ha." Lưu Trọng Thiên thương tiếc vuốt ve mái tóc Thất Thất, chuyện đó đâu có đơn giản như Thất Thất nghĩ, đưa di chiếu ra, Lưu Trọng Thiên căn bản sẽ ở thế đối địch với Hoàng thượng, quan hệ giữa bọn họ sẽ càng thêm căng thẳng, đổ máu là việc khó tránh khỏi.

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc!"

"Gì mà chưa phải lúc? Em còn phải nếm trải cuộc sống kiểu này tới khi nào!" Thất Thất thận trọng nhìn Lưu Trọng Thiên, phải giả trang thành bằng hữu của Tam vương gia, cô không kiên trì nổi nữa, Lưu Trọng Thiên chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Rời xa chàng mỗi ngày là việc không tình nguyện biết bao.

"Ta đã quyết định rồi, để Tam vương gia Đại Hán vĩnh viễn biến mất, cùng em hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, di chiếu gửi lại cho Đại Hán thiên tử để hắn không phải lo hậu họa sau này, quên hẳn Lưu Trọng Thiên đi!"

"Thất Thất không rõ, chàng chớ có làm chuyện điên rồ." Uy Thất Thất có phần lo lắng, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt Lưu Trọng Thiên, nghi hoặc nhìn chàng, chàng không thể lại lỗ mãng nữa, ở Đại Hán Lưu Trọng Thiên chính là chỗ dựa duy nhất của Thất Thất, bọn họ không thể lại xa nhau nữa, những tháng ngày không có đối phương ở bên tựa như một nỗi đau giày xéo tâm can.

"Chỉ có một biện pháp duy nhất có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, ta muốn nắm giữ ấn soái đi biên cương, tử trận nơi sa trường!"

Một câu "tử trận nơi sa trường", thiếu chút nữa hù dọa Uy Thất Thất hôn mê bất tỉnh, cô liều mạng ôm lấy Lưu Trọng Thiên "Đừng mà, chàng không thể làm như vậy, Uy Thất Thất ở Đại Hán chỉ có một mình chàng, nếu ngay cả chàng cũng chết đi, Thất Thất biết làm sao? Em không cho phép, không cho phép..."

Uy Thất Thất càng nghĩ càng sợ hãi, bất giác òa khóc, phân tranh kiểu này, Tam vương gia sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào trong đó, nếu thật sự bị Hoàng thượng giết, hoặc là chết trên chiến trường, Uy Thất Thất sẽ không còn chỗ nương tựa ở lãnh thổ Đại Hán rộng lớn, loại cảm giác này thoáng chốc xâm chiếm cô, Thất Thất vùi đầu vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, muôn phần không muốn.

"Nếu chàng dám chết, Thất Thất chết cùng chàng!" xem tại Truyện Full

"Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên cảm động vô vàn, Uy Thất Thất đối với chàng tình sâu nghĩa đậm như thế, không uổng công Lưu Trọng Thiên đưa ra quyết định kia.

Chàng khẽ hôn lên mái tóc Thất Thất "Em hiểu lầm rồi, ta nói chết trận là chết giả thôi, nha đầu ngốc, sau đợt chiến dịch này, Lưu Trọng Thiên sẽ không còn là Vương gia nữa, mà là tướng công của Uy Thất Thất."

Chết giả? Có thật không? Thất Thất ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, giống như mình vậy, vĩnh viễn biến mất, im hơi lặng tiếng?

"Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, vì sao nhất định phải ra chiến trường!"

"Nói em thông minh, lúc này lại hồ đồ, chạy trốn không phải là một biện pháp hay, nếu như Hoàng thượng biết Tam vương gia Lưu Trọng Thiên vẫn còn sống trên thế gian này, hắn sẽ ăn ngủ không yên, lo lắng Tam vương gia một ngày nào đó vùng lên tạo phản, nhất định sẽ nghĩ cách tìm được chúng ta, nếu Lưu Trọng Thiên không may qua đời, hắn cũng sẽ an tâm, chúng ta có thể trải qua cuộc sống thần tiên." Lưu Trọng Thiên đăm chiêu nói, tựa như mưu kế kia đã chắc thắng trong tay.

Thì ra là như vậy, rõ là Tam vương gia tinh ranh, nhưng mưu kế của chàng có thể thành công không? Ngộ nhỡ không thành công, trên chiến trường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây, Thất Thất vẫn cảm thấy có chút âu lo.

"Em vẫn không yên lòng, chàng mang theo Thất Thất cùng ra chiến trường đi! Chúng ta cùng đánh trận!"

"Không được, ta sẽ không để em lại mạo hiểm lần nữa, ta đã sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ rồi, em và con hãy đi Tây Vực Thông Lĩnh chờ ta, nếu kế hoạch lần này không thành công... Ngộ nhỡ có bất trắc gì, em và con cũng sẽ có người chăm sóc!"

Sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ rồi, để người khác chăm sóc hai mẹ con cô, Lưu Trọng Thiên này, từ khi nào đã đưa ra ý định ấy, vì sao Thất Thất chẳng biết gì hết vậy? Ai cho chàng cái quyền sắp đặt vô tình kia chứ.

"Trọng Thiên, chàng nhất định phải thành công! Thất Thất sẽ đợi đến khi chàng trở về, được chứ? Chàng nhất định phải tới tìm Thất Thất! Không được bỏ rơi mẹ con em."

"Ta biết, có điều..." Lưu Trọng Thiên ghé sát bên tai Thất Thất, giọng khàn khàn "Em hãy đồng ý ở lại đây vài ngày với ta!"

Uy Thất Thất đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu một cái, Lưu Trọng Thiên nâng cằm cô lên "Ta phát hiện ra một chuyện, Thất Thất càng ngày càng trở nên giống nữ nhân rồi, trong khoảng thời gian đợi đến khi ta đi Tây Vực, em phải hầu hạ tướng công của em thật tốt đấy, giống như nữ nhân Đại Hán vậy, chớ có không nghe lời, đối nghịch với tướng công!"

"Đừng hòng nhé, không để cho chàng hầu hạ em là may lắm rồi!"

"Vậy sao? Vậy bây giờ bổn vương sẽ tới hầu hạ em..." Dứt lời, Lưu Trọng Thiên đặt một nụ hôn lên môi Thất Thất, bàn tay khẽ khàng tháo mũ cài trên đầu cô xuống, mái tóc xổ tung ra, Thất Thất yêu kiều mê người đã trở lại rồi.

"Trọng Thiên... Chờ chút!" Thất Thất thẹn thùng né tránh đôi môi Lưu Trọng Thiên "Thất Thất vẫn chưa đi báo cho Thất Sắc Giai Nhân biết, hôm nay về trước đã, ngày mai lại đến."

"Không được, ta đã sai người đi rồi, bởi vì tối nay em nhất định phải ở lại đây!" Lưu Trọng Thiên dường như đã sớm dự liệu hết tất thảy, không có lý do gì đã lâu như vậy, nữ nhân yêu dấu đang ở bên mình, lại không thể thân mật gần gũi.

Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Thất Thất, Uy Thất Thất đột nhiên căng thẳng, đương định nhắc nhở Lưu Trọng Thiên, người đã bị đặt xuống giường, những nụ hôn cuồng nhiệt ập đến tới tấp, y phục dễ dàng được cởi bỏ, da thịt tiếp xúc nhau, khoảnh khắc đó đã khiến cô không thể nghĩ ngợi được gì khác, chỉ mong nụ hôn kia hòa quyện cùng tình yêu thêm nóng bỏng.

"Trọng Thiên..." Thất Thất khẽ gọi, tiếng gọi đó đối với Lưu Trọng Thiên mà nói, êm ái hơn nhiều so với khi gọi Vương gia, những thanh tâm quả dục kia khi đối diện với nữ nhân đáng yêu thế này, đều tan biến thành hư vô, dục vọng mãnh liệt trào dâng trong Tam vương gia, chàng gần như dốc hết toàn bộ nỗi niềm thương nhớ tương tư lẫn buồn khổ đã tích tụ suốt một năm qua ra ngoài.

Trong phòng cảnh xuân phấp phới, tiếng thở gấp không ngừng, miên man bất tận, Lưu Trọng Thiên chỉ quan tâm nữ nhân trong lòng, đâu biết phía ngoài cửa sổ đương có một đôi mắt nhìn lén, do xúc cảm quá mãnh liệt nên hoàn toàn không phát hiện ra.

Hi Chân đứng ngoài cửa sổ, cảm thấy trong phòng Lưu Trọng Thiên hình như... Nàng đục một lỗ trên ô cửa sổ, liền trông thấy cảnh tượng, trên giường, một nam một nữ quấn quýt si mê không ngừng, nam nhân kia chẳng phải là Lưu Trọng Thiên sao, để lộ cơ bắp săn chắc, khiến Hi Chân bất giác mặt đỏ tía tai, quả là một nam nhân cường tráng.

Có điều, tình huống này và những lời Hoàng thượng nói sao không khớp nhau nhỉ, Hoàng thượng nói Vương gia thanh tâm quả dục, bắt mình bằng mọi giá phải muốn chiếm được trái tim Vương gia, nhưng sự thật nàng nhìn thấy lại hoàn toàn tương phản, Tam vương gia lúc này thoạt nhìn chơi bời phong lưu, khí huyết sung mãn, nữ nhân dưới thân chàng ta là ai nhỉ, chẳng lẽ là nha hoàn thị tẩm ở phủ đệ?

Không có lý gì lại không màng đến Hi Chân đầy ắp cảm giác mới lạ, đi si mê một ả nha hoàn, nữ nhân kia nhất định không phải nha hoàn, Hi Chân chưa từ bỏ ý định nhìn vào bên trong cửa sổ, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ khuôn mặt nữ nhân kia, chỉ biết tóc cô ta đen nhánh, suôn dài, da dẻ mịn màng, đôi tay ngọc ngà quấn trên người Vương gia, run rẩy không ngừng, rõ là nữ nhân hồ ly tinh, tiếng rên rỉ mê đắm tâm can, có lẽ là Vương gia tìm nữ nhân bên ngoài phủ?

Nữ nhân trong phòng kia vô cùng quyến rũ, bất kể nam nhân nào cũng không cưỡng lại được, Hi Chân cảm thấy cơ hội của mình có vẻ không nhiều, trước tiên phải kể rõ với Hoàng thượng đã, chớ đề cập đến việc cuối cùng không thực hiện được, nếu Hoàng thượng trách tội, Hi Chân không gánh nổi trách nhiệm.

Trong hoàng cung, Hi Chân quỳ gối ở Vị Ương Cung, không dám ngẩng đầu, chỉ lo Hoàng thượng trong cơn giận dữ sẽ giết nàng, nàng chẳng qua chỉ nói đúng thực tế mà thôi, nhưng biểu cảm kia của Hoàng thượng quả thực khiến Hi Chân không nắm chắc trong lòng.

"Ngươi nói Lưu Trọng Thiên có nữ nhân?" Đại Hán thiên tử vẫn không tin, sao có thể chứ, rõ ràng bao nhiêu người đều biết, Tam vương gia hầu như không tiếp xúc với nữ nhân, sao đột nhiên lại mọc ra một nữ nhân.

"Đúng ạ, Hoàng thượng, Hi Chân không dám bịa đặt, đêm qua Vương gia không muốn Hi Chân, Hi Chân nghĩ bụng nhân lúc ban đêm tiến vào phòng Vương gia, định quyến rũ Tam vương gia, kết quả... Lại bất ngờ phát hiện ra Vương gia đang ở trên giường cùng một nữ nhân! Khi đó Vương gia tuyệt đối không phải là một người thanh tâm quả dục, dường như vô cùng say đắm nữ nhân kia!"