Bởi vì hai công chúa kia bị phạt, trong lòng Từ Man cảm thấy thống khoái, ngay cả việc thêu thùa phiền não nhất mọi ngày, cũng thoạt nhìn đáng yêu hơn ngày thường, hơn nữa nàng sớm đã có quyết tâm học giỏi, nên càng thêm dụng tâm. Thành thử, dù Từ Man không được khéo tay cho lắm, nhưng thấy nàng chăm chỉ như thế, nữ quan dạy thêu cũng nhiệt tình nguyện ý hướng dẫn cho nàng.
Cứ thế từng đường kim mũi đi mũi về, thời gian cực nhanh, trong lơ đãng một buổi chiều đã trôi qua.
Đứng dậy nhìn nữ quan rời đi, Từ Man để Hồng Quế thu thập đồ đạc, rồi chuẩn bị cùng Thục Gia trở về, nàng vẫn chưa quên lời hẹn với các ca ca, hiện tại thời gian còn sớm, đi đi về về cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
“A Man.” Trưởng công chúa Thục Thận thấy Từ Man muốn đi, nhịn rồi lại nhịn mới đi lại, do dự nói: “Muội cũng biết Thục Mẫn cùng Thục Viện các muội ấy…”
“Sợ là thân mình không khỏe, nên chắc không tới.” Từ Man đem một chiếc khăn tay thêu rối nùi cất vào tay áo, vật như vậy nên ‘nhân đạo hủy diệt’ thì hơn, nàng dám khẳng định, ông anh nhị ca đáng ghét kia của mình tuyệt đối sẽ đi lục lọi bao kim chỉ Hồng Quế mang về, nếu để cho huynh ấy lục được mảnh khăn này, thể nào cũng bị cười một trận.
(*nhân đạo hủy diệt: hủy diệt với mục đích nhân đạo, thường dùng cho những con vật, giống như một cách giải thoát cho những con vật bị bệnh không thể cứu chữa)
Thục Thận bị lời của nàng chặn nghẹn, trong lòng cũng có chút không chắc, lại nói: “Nhưng buổi sáng, nhìn không giống a…”
“Cũng có thể ăn cái gì hỏng bị đau bụng a.” Từ Man vẻ mặt thản nhiên, lại giương giương cằm về phía Thục Gia: “Thục Gia, ngươi giữa trưa không phải cũng la làng bị đau bụng đó sao?”
Thục Gia dĩ nhiên lập tức gật gù, xoa xoa cái bụng thịt của mình, vẻ mặt đau khổ nói: “Đúng vậy, hại ta cả buổi chiều còn rất nhiều điểm tâm chưa kịp ăn.”
Thục Thận ngượng ngùng nở nụ cười một chút, thấy cũng không hỏi được gì, bèn lấy lý do thăm bệnh, đi trước.
Từ Man nhìn chằm chằm bóng dáng nàng xa dần, đáy lòng một mảnh phức tạp, công chúa Thục Thận bây giờ còn là đứa nhỏ, tâm cơ cũng đã không kém, chuyện giữa trưa nhìn như không có liên quan đến nàng, nhưng lấy tính cách ngày thường ỷ lại nàng ta của Thục Mẫn, trong đó nhất định sẽ không đơn giản như vậy. Lúc ấy sao lại có thể vừa khéo đến vậy, ngay giữa trưa, trên hành lang gấp khúc chỉ có Thục Mẫn cùng Thục Viện, Thục Thận đi đâu? Chẳng lẽ nàng ta một mình ở lại Linh Tước Lâu? Chuyện này cũng rất kỳ quái.
“A Man, cùng ta trở về Thúy Duyên cung đi, a nương ta mà biết ngươi tới nhất định sẽ rất vui.” Thục Gia đôi mắt nhỏ đảo quanh, lôi kéo tay Từ Man nói.
Từ Man quay đầu, dùng sức bẹo hai má núc ních của Thục Gia, cắn răng nói: “Ngươi bớt làm trò đi, khẳng định là ngươi sợ Giang lương nhân phát hiện ngươi hôm nay học hành không tốt, muốn kéo ta đi làm thuyết khách, nghĩ hay nhỉ, hôm nay ta đã có hẹn với các ca ca rồi, phải trở về.”
“Ngươi àm ao à bík (làm sao mà biết)?” Bị Từ Man bẹo má biến dạng, Thục Gia vất vả nói.
Từ Man cười, buông tay ra, cũng không chờ Thục Gia, mang theo Hồng Quế liền đi ra ngoài, Thục Gia đành phải thở hổn hển chạy theo sau, chỉ chốc lát sau, hai người lại ríu ra ríu rít.
Đến Phượng Tê cung, Thục Gia thỉnh an Hoàng hậu, thấy Từ Man thật sự không đi cùng mình, đành lưu luyến không rời, trở về. Tiếp theo Từ Man lại cùng Hoàng hậu và cả Tứ hoàng tử Tôn Mẫn Hi nói chuyện phiếm một hồi, mới thấy cặp sinh đôi tan học, nhị ca Từ Hải Thiên khẩn cấp chạy vào trong cung, đưa mắt ra hiệu cho Từ Man.
“Hôm nay trời còn sớm mà.” Hoàng hậu biết bọn họ sắp rời cung, trong lòng luyến tiếc, bèn uyển chuyển nói.
Đại trưởng công chúa tự nhiên biết nhi tử tính tình hấp tấp, cho nên cũng không tiện ở lại, bèn nói: “Huynh đệ bọn chúng đã sớm bàn trước rồi, đợi lát nữa ra cung, không chừng sẽ đi chỗ nào chơi, muội ấy à, dù có giữ được người, cũng không giữ được tâm.”
Từ Man nhéo nhị ca sớm đã ngượng chín mặt, tự mình tiến lên ôm cánh tay Hoàng hậu làm nũng nói: “Cữu mẫu, mợ cháu ta còn nhiều thời gian, con cũng không phải mỗi ngày đều không vào cung, nhưng xuất môn là rất khó được a.”
Nếu Từ Man cũng đã nói vậy, Hoàng hậu đương nhiên cũng không nên ngăn cản, chỉ nói với nàng hai câu liền thả đi, nhưng lúc Từ Man sắp đi, Tứ hoàng tử Tôn Mẫn Hi không chịu, một phen ôm chầm lấy Từ Man, khóc đến nước mắt nước mũi, ai khuyên cũng không được. Từ Man bất đắc dĩ, dùng khăn tay lau nước mắt nước mũi cho nó, mới ghé vào lỗ tai nó thì thầm, thế mới dỗ được tiểu tổ tông này trở về, bọn họ mới thuận lợi ra cung.
Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa, Từ Hải Thiên tò mò hỏi: “A Man, muội nói gì với tiểu tử bướng bỉnh kia, mà làm cho nó chịu thả chúng ta về vậy?”
Từ Man sắc mặt cổ quái, nhưng vẫn đúng lý hợp tình mà nói: “Muội nói, nếu nó ngoan ngoãn ăn cơm cho lớn, lúc cao bằng muôi, muội liền dẫn nó ra ngoài cùng chơi.”
“Phụt.” Đại ca Từ Hải Sinh cũng nhịn không được bật cười, chỉ Từ Man nói: “Muội nha đầu này, bụng dạ thật xấu, tiểu tử kia sao có thể một ngày ăn lớn lên được.”
Từ Man bĩu môi, nguýt ca ca một cái, liền dựa vào mẫu thân nhõng nhẽo.
Xe ngựa chạy thẳng đến lân cận Tần Hoài, mới ngừng lại, Đại trưởng công chúa lại phân phó vài câu, mới làm bộ như không biết, để cho bọn nhỏ đổi xe ngựa, mình thì mang theo người quay đầu trở về phủ Đại trưởng công chúa.
Từ Man xuống xe ngựa của mẫu thân, nhìn theo xe ngựa mẫu thân dần dần đi xa, nhịn không được gợi lên khóe miệng.
Chờ Từ Man lên xe rồi, đi được một đoạn mới phát hiện, con đường này không phải con đường thông đạo của quan lại, sau khi giật mình, mới hậu tri hậu giác nhớ ra, nhà Gia Cát đã không còn ở phủ Gia Cát nữa.
“Muội muội, một lát vào cửa, chúng ta cũng chỉ gặp đại cô và các biểu ca thôi, Gia Cát lão phu nhân bà ta… thân mình không tốt lắm.” Từ Hải Sinh nghĩ rất nhiều, ngày trước vốn cũng tốt, địa vị mọi người mặc dù có khác biệt, nhưng dù sao Tả tướng thực quyền vẫn còn đó. Nhưng hôm nay Gia Cát gia đã là bạch đinh (người không còn chức tước), Gia Cát tiểu thúc lại không ở cùng họ, nếu thực sự để cho mấy vị trưởng bối đó khom mình hành lễ, quả là trong lòng có chút áy náy.
Từ Man liếc mắt nhìn đại ca một cái, ngẫm nghĩ một lúc cũng hiểu được.
Bởi vì mang theo thân vệ, nên nhân số không ít, đại ca Từ Hải Sinh đầu tiên là bảo những người dư thừa nghỉ ngơi trong quán trà chung quanh ngõ nhỏ, còn lại chỉ mang theo vài người tài giỏi, rồi cùng vào ngõ.
Từ Man xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn cây cối cao lớn chung quanh, mùa thu đã đem chúng nhuộm thành màu vàng kim, vệt sáng loang lổ xuyên thấu qua, rơi trên mặt đất và trên người, nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, tựa như thấy được những con đường ở Nam Kinh thời hiện đại, kia một hàng cây ngô đồng nước Pháp rậm rạp thô chắc, mặc dù gió thổi lên rải rác khiến nhiều người chán ghét, chỉ khi nào đến mùa hè, mới giống như những tán ô thiên nhiên, che phủ lên mặt đường nóng đến tan chảy, khiến người ta từ tinh thần đến thân thể đều cảm thấy sảng khoái mát mẻ.
“Muội muội, nơi này không thể so với trước đây, cẩn thận dưới chân.” Từ Hải Sinh thấy muội muội nhìn quanh quất, không khỏi nhắc nhở nói.
Từ Man vươn tay nắm chặt tay ca ca, vừa đi vừa nhìn, nơi này quả nhiên không bằng phủ đệ lúc trước của Gia Cát gia, không nói diện tích và khí thế, mà đến hoàn cảnh cũng hạ cấp rất nhiều, lại nhìn từ đầu ngõ, dọc đường đi lại đây, đám trẻ con lấp ló trốn sau gốc cây, quần áo vải đay, màu vải cũng không sáng rõ, chắc hẳn đều là con cái nhà bình dân phổ thông.
Càng đi vào trong, nhà cửa cũng càng cũ, đám người Từ Man cuối cùng dừng trước một cánh cổng như vừa được sơn mới, Từ Man ngẩng đầu, phát hiện trên bảng, không hề đề chữ gì.
Từ Hải Thiên tựa hồ là khách quen, quen cửa quen nẻo đi lên kêu cửa, chỉ chốc lát sau bên trong thò đầu ra một lão nô, vừa thấy đám người Từ Man, đầu tiên là vẻ mặt cảnh giác, sau đó nhận ra Từ Hải Thiên, lúc này mới vẻ mặt vui mừng mở cửa.
“Từ gia tiểu lang sao đến hôm nay?” Lão nô kia tóc hoa râm, cước bộ cũng có chút nặng nề, thoạt nhìn tuổi không nhỏ, thấy người tiến vào, vội khom mình hành lễ.
Từ Hải Sinh lên tiếng chào, mới nói với Từ Man: “Bà ta là ma ma hầu hạ Gia Cát lão phu nhân, trước đây đã chuẩn bị ra ngoài vinh dưỡng, nhưng Gia Cát gia gặp nạn, gia nô đều bị tịch thu đi rồi, bà ta tuổi quá lớn nên được lưu lại, hiện tại làm công việc giữ cửa.”
Từ Man âm thầm nhớ kỹ, chỉ đi theo phía sau huynh trưởng, không nói một lời.
“Sáng sớm hôm nay phu nhân đã đến phủ nhà nhị lang quân chúng ta rồi, bây giờ vẫn chưa trở về.” Bà lão hơi khom người, cười nhe ra mấy cái răng thiếu, tựa hồ đối với cuộc sống hiện tại cũng không có lời oán thán gì.
“Lão phu nhân có khỏe không?” Từ Hải Sinh lễ phép hỏi.
Bà già trông cửa kia thu cười, buồn phiền nói: “Lão gia chúng ta nay vẫn chưa biết thế nào, sao có thể khỏe được… Aizz…”
Mọi người cũng không biết nói gì nữa, dù sao việc này cũng có liên quan đến Đại trưởng công chúa, nhưng Gia Cát lão phu nhân trị gia không nghiêm, cũng là thật.
Từ Man đi theo phía sau, đột nhiên tâm sinh cảm thán, bên người mẫu thân cũng là một nha hoàn, mà bên người Gia Cát lão phu nhân cũng đồng dạng là một nha hoàn. Nha hoàn của mẫu thân có thể sử dụng tính mạng bảo vệ chủ nhân, nhưng nha hoàn bên người của Gia Cát lão phu nhân, lại là người rước họa cho toàn phủ. Tương lai, nếu bản lĩnh nhận biết người học không tốt, quả thật vô cùng nguy hiểm.
Bà lão trông cửa tìm một gã sai vặt, bảo hắn đi gọi các tiểu lang trong nhà, còn bà thì mời mọi người đến một chỗ đặt bàn ghế đá sạch sẽ. Từ Man nhìn ra phía trước, mảnh sân này, chỉ là một tiểu viện nhị tiến* (hai sân), so với phủ công chúa, quả thực còn nhỏ hơn sân viện của hạ nhân.
Cũng vì sân nhỏ, cho nên mấy người Từ Man vừa ngồi xuống, hai huynh đệ Gia Cát đã đi tới. Trông Gia Cát Sơ Liêm có cao khỏe hơn so với trước kia, mà Gia Cát Sơ Thanh tuy cũng cao lên không ít, nhưng nhìn qua vẫn gầy yếu hơn so với bạn đồng trang lứa, có điều phong thái trên người kia, Từ Man không thể nói rõ được, tựa như vầng trăng vốn đã nở rộ, bỗng chốc giấu sau mây đen, chỉ chừa một bên vầng sáng, lộ ra vô hạn thần bí.
“Đại biểu ca!” Từ Hải Thiên đứng lên chạy qua, nện Gia Cát Sơ Liêm một quyền, hai người nhìn nhau cười, Từ Man cũng cong khóe môi. Rõ ràng nhìn ra, Từ Hải Thiên thích hai người nhà Gia Cát hơn, còn đối với mấy vị biểu ca đứng đắn nghiêm chỉnh của nhà cữu cữu trong hoàng cung, ngược lại không quan tâm mấy.
“Ta biết ngay hôm nay đệ sẽ đến mà.” Gia Cát Sơ Liêm vỗ vai Từ Hải Thiên, cao hứng nói.
“Đương nhiên, huynh sắp phải nhập ngũ rồi, sao đệ không đến đưa tiễn được chứ?” Từ Hải Thiên dáng vẻ nghĩa khí, vỗ ngực nói.
Gia Cát Sơ Liêm vỗ hắn một cái, mới ôm quyền chu toàn lễ nghĩa với những người khác. Khi thấy hắn đến, Từ Man cũng đứng ở một bên, tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía Gia Cát Sơ Thanh bên cạnh.
Gia Cát Sơ Thanh không để ý đến, ngược lại tự nhiên hào phóng ôm quyền nói: “Đa tạ các vị đã đến tiễn đại ca ta.”
Từ Hải Sinh đi đến trước, cao thấp đánh giá hắn một phen, mới quan tâm nói: “Huynh khách khí làm gì, gần đây thân mình thế nào rồi?”
Gia Cát Sơ Thanh khóe miệng nhu hòa, đôi con ngươi đen tựa như càng thêm thâm sâu hơn so với ba năm trước đây, hắn rũ mắt trả lời: “Cảm thấy đã khá hơn nhiều, hứng thú cũng lớn theo tuổi, sau này có lẽ sẽ càng dễ chịu hơn.”
“Ta cũng có nghe người ta nói như vậy.” Từ Hải Sinh gật gật đầu, hắn rất vừa lòng khi không nhìn thấy vẻ tịch liêu và oán giận từ đáy mắt Gia Cát Sơ Thanh. Phải biết rằng, những đứa trẻ thế gia như bọn chúng, nếu còn nhỏ tâm tính đã bất định, như vậy lớn lên cũng không nên kết giao.