Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 107




" Đừng động, tôi giúp anh!"



Âu Thần Dương lui vào góc vốn định dùng sức cứa dây trói, nhưng nói thế nào thì ở góc độ này và một mảnh thép vô cùng nhỏ cũng rất khó lòng thực hiện. Chẳng qua, đúng vào cái lúc anh nghĩ mình đã muốn phát cuồng, thì lại bất ngờ nghe được một giọng nói, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy được một dáng người không rõ ràng cho lắm, chỉ tại vị trí này quá tối tăm, mà tất cả bọn người kia đều chiếu đèn ra bên ngoài, về cơ bản không có ánh sáng nào lọt đến bên này.



" Tôi, Lâm Quân Thần! Không có thời gian nói nhiều! Để tôi giúp anh đã!"



Âu Thần Dương không ngờ người đến là Lâm Quân Thần, nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ xem mọi chuyện không đúng ở chỗ nào. Bởi lẽ lúc này Tiết Lạc còn đang bị khống chế, khẩu súng kia đặt ngay bên thái dương cô, chỉ cần gã Tần Quân kia nổi cơn điên, nhất định sẽ lấy mạng của cô ấy. Tiết Lạc, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Không thể cân đo!



Lâm Quân Thần dĩ nhiên không biết Âu Thần Dương đang nghĩ gì, anh là đi theo lộ trình của Iris thông báo, một đường chạy thẳng đến đây, nên cũng không biết rằng ngoài Tiết Lạc còn có Âu Thần Dương cũng xui xẻo bị bắt. Tuy anh tới hoàn toàn là vì Tiết Lạc, nhưng anh cũng không có ý định bỏ quên Âu Thần Dương. Không nói đến giới hạn nhân phẩm, chỉ nói trước đây hai người cũng có chút giao tình. Lại có, anh ta hình như có không ít quan hệ đến Tiết Lạc.



Lâm Quân Thần vừa nhìn Tiết Lạc bị khống chế, trên tay lại không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao sắc lẻm, cẩn thận đánh giá vị trí dây trói trong đêm tối rồi mạnh mẽ cứa một đường xuống, nhanh chóng cắt tất cả những trói buộc trên người Âu Thần Dương.



Âu Thần Dương được cởi trói không có chần chừ, anh đứng bật dậy, cùng với Lâm Quân Thần xông về phía Tần Quân, dường như tiếng cắt dây trói hơi gây sự chú ý, vậy mà đã khiến nhóm người kia nhìn về phía này. Ánh mắt của nhóm đàn em có kinh hoàng và dè chừng, còn ánh mắt của Tần Quân thì tối tăm như rắn độc, ông ta vội vàng thu mình lại, kéo Tiết Lạc lách người càng xa so với vị trí của nhóm đàn em, bảo trì khoảng cách an toàn với hai người Âu Thần Dương và Lâm Quân Thần.



" Cậu đến bằng cách nào?"



Tần Quân cất giọng cao vút nói với Lâm Quân Thần, thật ra, câu nói này chỉ đơn thuần là thắc mắc của hắn trong lúc bối rối chứ không cần anh trả lời, chỉ có điều Lâm Quân Thần rất để ý đến tay súng run rẩy của ông ta, rất sợ ông ta thật sự không ngăn được bóp cò, cả người vội vàng đứng sững lại, tròng mắt xoay chuyển nhìn đôi mắt kinh ngạc của Tiết Lạc, thoáng cho cô một ánh mắt an tâm, khi chuyển đến trên người Tần Quân, lại là một mảnh lạnh nhạt. Theo anh đoán, nhóm người ngoài kia cũng không cầm cự được bao lâu, anh chỉ cần kéo dài thời gian, tránh cho gã kia chó cùng rứt giậu, hơn nữa, tình huống nguy hiểm thế này, anh đoán Tần Quân không dám tùy tiện lấy mạng Tiết Lạc, bởi cô chính là đường sống duy nhất. Mọi người đến đây đều là vì cô.



" Dùng contener rỗng đáy làm thành nhà hoang, thuốc ăn mòn cực mạnh có thể phá bỏ mà! Ông không biết sao?"



" Cậu xem tôi đây là kẻ ngu? Thuốc ăn mòn có tác dụng lớn đến thế sao? "



Ánh mặt Tần Quân rất dữ tợn, Lâm Quân Thần nhét tay vào túi, không nói gì, chỉ cười nhạt, một bên còn kéo tay Âu Thần Dương, sợ anh ta kích động. May mắn, Âu Thần Dương quan sát rất tốt, cũng giống anh không dám manh động. Hai bên gườm gườm nhìn nhau, trạng thái lâm vào bế tắc cho đến một nhóm đàn em của Tần Quân ngã trái ngã phải chạy vào, theo sau là nhóm của ba người Thẩm, Cố, Diêu, hai nhóm người đánh giết mà vào, động tĩnh vô cùng lớn, khiến cho ai nấy đều quay đầu lại nhìn bọn họ. Nhất là Tần Quân, hắn dĩ nhiên không ngờ được tình huống đã vào tới mức này, cả người đều run lên bần bật.



Tiết Lạc bị khống chế là người rõ ràng nhất trạng thái của hắn, tuy cả tay và chân cô bị trói, nhưng phán đoán thì vẫn có thể, nhìn nhóm đàn em đứng trước mặt Tần Quân, lại đánh giá mức độ không kiểm soát được của Tần Quân, khóe môi hơi nhếch lên một chút, giả vờ bị tê chân hơi nghiêng người ngã xuống mặt đất, vội vàng lăn về phía sau.



Âu Thần Dương và Lâm Quân Thần bị động tĩnh của Tiết Lạc làm cho rùng mình, bọn họ không ngờ Tiết Lạc mao hiểm thế, nhưng không có thời gian thương tâm, vội vàng tiến lên trước dùng dao vừa rồi cứa dây trói cho Tiết Lạc.




Tần Quân bị lực đụng vào cằm cuối cùng cũng hồi thần trở lại, đôi mắt oán độc trừng lớn, không quan tâm đến nhóm đàn em đang đấu tranh quyết liệt với nhóm ba nghoài bên kia, ông ta vươn súng, nhằm ngay người Tiết Lạc bắn tới.



Âu Thần Dương nhìn Lâm Quân Thần cắt dây trói cho Tiết Lạc, nhưng vẫn chú ý hành động của Tần Quân, biết ông ta có ý định giết người, đồng tử mở lớn kinh hoàng ngã người xuống, che khuất tầm Tiết Lạc và Lâm Quân Thần chứ không đẩy bọn họ né ra, bởi vì rất sợ sẽ khiến đường dao đi không ổn định, cứa vào người Tiết Lạc.



Viên đạn xé gió lao đến, không ngoài dự đoán bắn vào người Âu Thần Dương, ghim vào bả vai anh, đau đớn khiến anh không nhịn được rên khẽ một tiếng. Lâm Quân Thần đã cắt xong dây trói cho Tiết Lạc, cũng bị màn này làm giật mình, vội vàng đứng bật dậy đỡ lấy người Âu Thần Dương.



Tiết Lạc thoát được dây trói đứng thẳng lên, cũng đến bên cạnh Âu Thần Dương, bàn tay chạm nhẹ lên lưng anh, di chuyển một vòng cảm nhận được máu dinh dính lập tức tối mắt, quay đầu trừng về phía Tần Quân vô cùng mãnh liệt.




Tần Quân thấy mình bắn trật rất tức giận, vốn định bắn thêm một súng, nhưng Cố Nguyên Phong đang đối phó bọn đàn em cũng chú ý đến bên này, nghiến chặt răng đá mạnh vào bụng một người, bức người đó lao thẳng vào người Tần Quân, viên đạn bắn trật ra ngoài trúng vào thùng xăng, mùi nồng nặc liền bay ra, đổ tràn trên mặt đất.



Tần Quân hai mắt sáng lên, lia súng nhắm vào tất cả bình xăng khắp phòng, cho đến khi hết đạn, mới quăng súng đi, cả người lao về phía bình xăng gần nhất, cười đến man rợ.



" Tất cả bình xăng đều có dây dẫn vòng tròn quanh contener, chúng mày hết cứu rồi."



Thẩm Dật Phàm không thể ngờ được còn có trò này, vốn không định dùng súng nhưng nhìn thấy Tần Quân lấy bật lửa ra, vội vàng cho tay vào túi áo, bóp cò hướng vào người hắn. Chẳng qua vẫn muộn, Bật nữa đã rơi xuống, nhắm vào bình xăng, cháy bùng lên, người gần nhất là Tần Quân cũng bị ảnh hưởng, cháy xén vào quần áo, viên đạn lia tới găm mạnh vào tay ông ta, đau đớn đến độ khom người, lập tức bị lửa liếm vào.



Diêu Nhật Hàn cũng rút súng ra từ bao giờ, cậu không muốn bắn người, nhưng không còn cách nào khác, mạnh mẽ nhắm vào gót chân của Tần Quân mà bắn, ngăn cho hắn chạy đi. Nhóm người đi theo ba người nhanh chóng khống chế được người của Tần Quân, lúc lửa cháy đã quay người tìm đường máu ra ngoài, lửa cháy càng lúc càng lớn, Tiết Lạc phụ Lâm Quân Thần đỡ Âu Thần Dương ra. Khi đi ngang qua người Đông Phương Minh Nguyệt, tầm mắt hơi chuyển, cuối cùng hạ quyết tâm vẫn cứu bà ta. Người này xuẩn ngốc, oán hận mờ mắt, nhưng đây coi như là nể tình thân cuối cùng, sau này... sẽ không nhân nhượng nữa.



Nhóm ba người Thẩm, Cố, Diêu lao đến bên cạnh Tiết Lạc, một đàn em giúp đỡ cô đỡ lấy Đông Phương Nguyệt Minh, người khác đỡ lấy Âu Thần Dương. Viên đạn vừa rồi bắn trên đầu vai của anh, vị trí khá hung hiểm, mất máu nhiều khiến sắc mặt anh tái nhợt. Tiết Lạc nhìn không khỏi có chút động tâm, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, đáy mắt bị soi sáng bởi lửa ngùn ngụt hơi tối tăm.



Nhóm người mà ba người Thẩm, Cố, Diêu đưa đến đều là đặc vụ, khả năng phán đoán rất cao, rất nhanh đã dẫn đường bọn họ ra khỏi contener, tuy ai nấy đều có chút chật vật, nhưng không có tổn hao gì lớn. Nhóm Thẩm, Cố, Diêu đánh giá tình hình, lập tức để đàn em dọn dẹp hiện trường, liên hệ cảnh sát, còn họ thì cũng Tiết Lạc đưa Âu Thần Dương đi bệnh viện.



Thời gian không thể chần chờ được nữa!