Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 18: Đùa giỡn




" Anh rốt cuộc đến đây làm cái gì?"



Tiết Lạc ngồi phịch xuống sô pha. Từ tốn nâng tay lên nhìn các móng tay được cắt sửa tỉ mĩ cũng không nguyện ý nhìn Thẩm Dật Phàm nhiều hơn một lần.



" Tôi không phải nói rồi sao. Tôi đến khám bệnh cho cô. Là ba mẹ cô nhờ cậy!"



Thẩm Dật Phàm vừa nói vừa thả chậm bước đi, ưu nhã đi vào phòng. Lại thật tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha. Kéo gần hoảng cách từ chỗ Tiết Lạc đến chỗ anh cũng không quá ba gang tay. Lúc này mới hơi nhướng mắt, châm chọc.



" Cô đúng là không có phép lịch sự. Khách đến nhà không bưng trà rót nước cũng thôi. Nhưng chẳng lẽ có thể không mời ngồi!"



Mời em gái anh!



Tiết Lạc hung hăng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Dật Phàm mang theo một tia khinh thường.



" Anh là khách sao? Làm gì có khách nào đến nhà liền vào thẳng phòng riêng khuê nữ nhà người ta? Anh chẳng lẽ muốn tôi báo cảnh sát tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp?"



Thẩm Dật Phàm nhún vai. Không những không giận mà còn cười. Hứng thú nhìn gương mặt vì tức giận mà đỏ bừmg lên tựa như quả táo đỏ chín mọng lại nổi lên ý tứ muốn trêu chọc.



" Tôi chỉ muốn trả thù. Trước kia cô vào phòng làm việc của tôi đều cởi sạch đồ, nằm thẳng trên giường lớn. Ừm, rất gợi tình!"



Thẩm Dật Phàm vừa nói vừa chuyển ánh mắt nhìn Tiết Lạc từ trên xuống dưới. Cuối cùng liền dừng mắt tại bộ ngực no đủ cỡ D được bao bọc trong lớp áo ngủ rộng thùng thình.



Ánh mắt càn rỡ, không nhiễm một tia tình dục nhưng lại cho người khác cảm giác anh đang muốn xé toạc lớp áo bên ngoài để lộ quang cảnh tươi đẹp bên trong.



Tiết Lạc bị Thẩm Dật Phàm nhìn có chút nghẹn. Liền vươn tay đẩy đầu anh ra, thuận tiện dời đi lực chú ý của anh đang đặt lên chỗ mà lẽ ra anh không nên nhìn.



Thú thực mà nói, cô không ngại ánh nhìn của anh ta. Đừng nói đến cô là sắc nữ tôi luyện lâu năm của xã hội thế kỉ. Có loại ánh mắt nào chưa nhìn qua. Mà ngay cả lấy trên phương diện chủ nhân thân thể trước kia cũng không ngại. Cô ta cởi đồ bao nhiêu lần. Chẳng lẽ còn sợ bị người nhìn thấy?



Bất quá, Tiết Lạc ghét nhất làm ăn thua lỗ. Bảo cô để Thẩm Dật Phàm chiếm tiện nghi? Chuyện này rất dễ. Chỉ cần anh ta cởi sạch đồ làm gà khoả thân đi vòng quanh phòng vài lần, cô liền có thể cân nhắc nha.



Nghĩ đến ý tưởng như vậy, đôi mắt Tiết Lạc liền loé sáng. Nhanh chóng quay đầu nhìn Thẩm Dật Phàm. Ánh mắt cũng đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, một điểm cũng không bỏ sót.




Cô vừa nhìn, vừa không khỏi thầm than Thẩm Dật Phàm túi da thật tốt. Nhìn xem, gương mặt tuấn tú, nhu hoà, ngũ quan còn sắc sảo, góc cạnh. Lại nói, dáng người cũng rất tuyệt, vô cùng cân xứng, đôi chân thon dài, rắn chắc. Anh ta hôm nay còn mặc áo sơ mi trắng cũng quần tây trang, thoải mái mà vẫn lịch sự. Nhìn kiểu nào cũng thấy giống mĩ nam sạch sẽ, quý khí trong phim Hàn Quốc.



Nếu như anh ta ở chỗ này cởi đồ... Khụ khụ



" Cô đừng nhìn say mê như vậy? Nước miếng chảy ròng ròng rồi kìa!"



Thẩm Dật Phàm rút ra khăn tay, lau lên khoé môi Tiết Lạc cơ bản không có giọt nước nào rồi nhanh chóng thu khăn tay vào trong túi áo. Ánh mắt ngập tràn hứng thú vẫn nhìn chăm chăm vào cô như cũ.



Trước đây, Tiết Lạc cũng hay nhìn chăm chăm anh như vậy. Nhưng ánh của cô rất phức tạp. Có khi dâm đãng vô sỉ, có khi lại mang theo ý vị không rõ. Nói chung, anh cực kì không thích loại ánh mắt như vậy.



Thế nhưng, bây giờ lại có chút khác biệt. Ánh nhìn của cô thẳng thắn mà càn rỡ. Nhưng lại không có dấu hiệu nhúng chàm mà tựa tựa như một cô bé đang ngắm nhìn thần tượng, hay một cái gì đó đem đến cho cô muôn vàn thích thú. Loại ánh mắt như vậy đủ để thoả mãn hư vinh của một người đàn ông. Còn đối với Thẩm Dật Phàm, ánh mắt đó xứng đáng để anh nghiên cứu.



Nghiên cứu cái gì? Dĩ nhiên là nghiên cứu chủ nhân của ánh mắt kia đâu!



Tiết Lạc bị Thẩm Dật Phàm cắt ngang. Trong lòng có chút bực bội bĩu bĩu môi mỏng. Nhưng vì lợi ích lớn, chúng ta phải bỏ qua những hiềm khích nhỏ. Nghĩ vậy, cô liền ngồi thẳng, nghiêm túc nói.




" Khụ, nếu anh thật muốn trả thù có phải hay không cũng nên... Ân?"



Con mèo nhỏ lém lỉnh này, còn dám tính kế?



Thẩm Dật Phàm trong lòng cười ha ha không ngừng. Nhưng ngoài mặt không cười. Nghiêm túc nheo nheo mắt hỏi.



" Cô thật sự muốn như vậy?"



Ngón tay của Thẩm Dật Phàm đặt lên cúc áo sơ mi trắng, không nhanh không chậm mở ra hai cúc để lộ ra vòm ngực không nói là tinh tráng nhưng quả thật hết sức vững trãi.



Tiết Lạc nhìn chằm chằm, hai mắt đã loé lên hai trái tim đang nhảy loạn. Cô âm thầm chép chép miệng, bàn tay nhỏ bé bắt đầu di chuyển loạn trên sô pha, không dấu vết tìm điện thoại.



Tiết Lạc lúc này chỉ chờ Thẩm Dật Phàm cởi hết đồ liền chụp hình lại, ghép vào ảnh thật bựa. Để xem anh ta trước mặt cô sau này còn dám hống hách hay không?




Tiết Lạc sung sướng tưởng tượng đến viễn cảnh hạnh phúc sau này Thẩm Dật Phàm vì cô bưng trà rót nước thì bật cười ha ha vài tiếng.



Ai có nghĩ, cười còn chưa kịp đã tỉnh mộng rồi!



Thẩm Dật Phàm cởi hai cúc áo liền dừng lại. Hạ tay xuống, không mặn không nhạt thản nhiên nói.



" Trời nóng quá!"



Tiết Lạc lần này nghẹn thật. Ánh mắt chuyển hướng nhìn lên máy điều hoà lắp đặt trên tường, bình thường mở 24 / 24.



Mợ nó, anh quả thực vì nóng mới muốn cởi cúc áo sao? Này rõ ràng là muốn trêu đùa cô mà!



Tiết Lạc rên hừ hừ qua kẽ răng, quay mặt đi không thèm nhìn Thẩm Dật Phàm. Trong lòng vô cùng tiếc nuối kế hoạch ảnh bựa của mình chưa kịp thực hiện đã phá sản, khóc không ra nước mắt.



" Này, giận à?"



Thẩm Dật Phàm huơ huơ tay trước mặt Tiết Lạc. Lại bị cô không lưu tình đẩy ra. Trong lòng có chút không biết làm sao.



Anh nhìn cô quay lưng lại với mình, cúi đầu nghịch điện thoại. Nhìn thế này có vẻ là giận thật. Đầu óc xoay chuyển một hồi cũng không biết cách làm sao cho cô hết giận. Cuối cùng đành ho khan vài tiếng, muốn lôi kéo chú ý của cô, trầm giọng nói.



" Không phải cô muốn đi học sao? Tôi có thể thay cô nói với ba mẹ cô rằng tình trạng của cô lúc này rất tốt!"



" Thật như thế à?"



Tiết Lạc vốn là giận. Nhưng mồi câu Thẩm Dật Phàm quăng ra quả nhiên vô cùng hấp dẫn. Mỗ cá con nào đó cứ như vậy không tiếng động mắc bẫy.



Hai người trong phòng trao đổi hơn nửa tiếng, cuối cùng đạt thành hiệp nghị. Thẩm Dật Phàm cũng vui vui vẻ vẻ trở về bệnh viện. Cả ngày hôm đó các bác sĩ trong bệnh viện đều biết tâm tình của bác sĩ Thẩm đặc biệt tốt.



Tình trạng này kéo dài cả tháng sau. Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này. Mà Tiết Lạc thì tuyệt đối không hay biết gì, cô đang sung sướng chuẩn bị đến trường, căn bản là không dư tinh lực để ý đến tâm tình Thẩm Dật Phàm.