Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 2: Lần đầu gặp gỡ Âu Thần Dương




Tiết Lạc nằm vật ra giường, kéo chiếc chăn mềm mại của bệnh viện phủ lên đầu. Bây giờ đầu óc cô rất loạn, không tài nào bình tĩnh được.



Đúng là Tiết Lạc rất thích đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết xuyên không cũng có cày qua không ít bộ. Bất quá đọc tiểu thuyết là một chuyện, còn chính mình tự trải nghiệm vẫn là một chuyện khác.



Tiết Lạc cũng không đến nỗi dại dột tin vào kết cục thập toàn thập mĩ của những tác phẩm ngôn tình. Gì? Cứ xuyên không qua thì không làm hoàng hậu cũng làm công chúa, tệ hơn thì xuyên vào điền viên có một mầm móng không gian làm giàu?



Có quỷ mới tin! Những số phận xuyên không thất bại ai dám viết vào tiểu thuyết chứ!



Tuy nhìn qua thân thể này chắc cũng không phải là một người hay làm việc nặng. Da thịt mềm mại thế này hẳn là một tiểu thư con nhà giàu nào đó đi. Chỉ là, số phận như thế nào thì vẫn còn phải chờ xem kì biến.



Tiết Lạc đã tỉnh dậy cả nửa ngày, nhưng từ sáng đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy ai đến thăm thân thể này. Vừa nhìn tình cảnh đã biết chủ nhân thân thể này có mối quan hệ xã hội không mấy tốt đẹp.



Trong phòng bệnh cũng không hề cắm được lấy một bông hoa, đủ thuyết minh trước khi cô tỉnh dậy ở thân thể này cũng không có ai tới.



Bi thảm a!



Tiết Lạc cũng không phải là tủi thân hay gì gì đó. Cô chỉ là muốn biết một ít thông tin về thân phận này mà thôi!



Thật ra, Tiết Lạc trước khi xuyên qua là một cô nhi. Cô ngồi ngốc ở cô nhi viện mười tám năm cũng chưa từng được ai nhận nuôi.





Đến tận sau này tốt nghiệp đại học, đi làm biên tập cho một tờ tạp chí nghệ thuật cô mới tình cờ biết An Li.



Hai người chính là vừa gặp đã thân, Tiết Lạc còn chuyển về căn hộ nhỏ của An Li để tiện chiếu cố lẫn nhau.



Bất quá, An Li là một tiểu thuyết gia, cô ấy thường hay đi đây đi đó để lấy cảm hứng nghệ thuật. Bình thường mười lần cô đổ bệnh thì mất hết chín lần An Li đang ở trong một tour du lịch nào đó chu du tứ hải.




Không ngờ có xuyên qua, Tiết Lạc cũng không tránh được cục diện này!



Tiết Lạc âm thầm thở dài cảm thán một tiếng. Đúng lúc này, cửa phòng " cạch " một tiếng mở ra khiến cô đang vùi đầu trong chăn cũng giật mình, vội vàng dõng tai lên nghe ngóng động tĩnh.



Khi thị giác không có điều kiện sử dụng, thính giác lại đặc biệt tinh mẫn. Ví dụ như lúc này, Tiết Lạc có thể nghe được tiếng giày da lộp cộp từng bước gõ lên sàn nhà lát gạch men sáng màu.



Tiếng giày da càng lúc càng gần, Tiết Lạc gần như nín thở khi nghe âm thanh một vật gì đó bị quăng xuống đầu tủ, phát ra một vài âm thanh sột soạt vụn vặt.



Yên tĩnh!



Tiết Lạc nhíu nhíu mày, sao tự nhiên lại im ắng thế này. Cô có thể khẳng định người tới chưa rời đi. Nhưng nếu như ở lại cũng phải phát ra một vài động tĩnh gì đó chứ?




Tiết Lạc nghi hoặc đem chăn kéo xuống, để lộ ra đôi mắt to tròn long lanh, đầu tiên là nhìn nhìn về phía đầu tủ. Tại đây vừa mới xuất hiện một túi giấy có nhãn hiệu đặc trưng của siêu thị Pavivi.



" Cô đang nhìn cái gì?"



" A?"



Tiết Lạc bị âm thanh trầm khàn đánh tỉnh, vội vàng chuyển ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.



Vừa nhìn đến thì Tiết Lạc liền mở to hai mắt, bên trong trực tiếp bắn ra hai qua tim hồng.



Đẹp trai quá a!




Một người đàn ông mặc veston màu đen hiệu Amarni được cắt may tinh xảo ôm lấy thân hình thon dài, tôn lên vẻ đẹp nam tính bắn ra bốn phía. Tay áo tuỳ ý xăn lên vài lần, để lộ đôi tay rắn rỏi màu mạch nha đang nằm trong túi quần. Mái tóc màu nâu hạt dẻ tự nhiên rũ xuống cắt tỉa rất gọn gàn, góp phần làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan góc cạnh chuẩn đến từng mi li.



Tiết Lạc chớp chớp mắt to tròn, rất có một loại xúc động muốn tiến lên sờ thử làn da kia một chút, nhìn thôi đã cảm nhận được rất săn chắc rồi.



Tiết Lạc trước khi xuyên không có làm biên tập trong tạp chí nghệ thuật. Mà vừa vặn còn làm trong mảng thời trang. Dĩ nhiên hàng tuần đều có rất nhiều hình ảnh người mẫu trang phục được gởi đến cho cô lựa chọn.




Thật là chỉ có thể no con mắt mà không tí dinh dưỡng nào!



Lúc này là mĩ nam chân chân thực thực đứng trước mặt cô đó nha!



" Cô dù có té cầu thang chết thì bản tính háo sắc vẫn không thể nào thay đổi nhỉ!"



Âu Thần Dương khẽ hừ một tiếng, đôi mắt nhìn Tiết Lạc ngập tràn mỉa mai đặt ra một câu hỏi với giọng điệu khẳng định.



Vừa rồi vẻ mặt ngốc lăng của Tiết Lạc khi nhìn lên đầu tủ được bao phủ bởi một khí chất rất ngây ngô, tự nhiên khiến Âu Thần Dương suýt chút nữa liền quên bộ mặt thối nát đằng sau gương mặt xinh đẹp mị hoặc kia.



Bất quá, khi ánh mắt đó nhìn về phía hắn thì tất cả mọi thứ đều trở về thực tại.



Háo sắc vẫn là háo sắc! Muôn đời không thay đổi!



" Hả?"



Tiết Lạc ngẩn ra, ngây ngốc bật lên một tiếng.