Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 50: Cắt ngang




" Lạc Lạc, Lạc Lạc..."



Âu Thần Dương buông bờ môi ngọt ngào của Tiết Lạc. Anh nỉ non gọi tên cô. Vừa gọi vừa chuyển môi lên phía trên, lần nữa nhẹ nhàng hôn trán, hai mắt, chóp mũi, vành tai mềm mại xuống dưới cằm, ở đây lại cắn xuống một lần.



Tiết Lạc bị hôn đến choáng váng. Cô không kìm được nhếch môi khẽ rên rỉ một tiếng.



Tiết Lạc trợn to mắt nhìn Âu Thần Dương liên tục gọi tên cô. Cô thừa biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng Âu Thần Dương nói đúng. Cô vốn đã không có sự lựa chọn.



Tuy rằng trước đã có thân mật dây dưa với anh rồi. Nhưng bây giờ cô vẫn không thể nào bình tĩnh nỗi. Dù sao chuyện đó xảy ra cũng là do cô uống say mới phát sinh. Trong cô bây giờ chỉ còn vài ấn tượng mơ hồ. Đó cũng là điều cô khồn hề muốn.



Âu Thần Dương, anh biết sao?



Âu Thần Dương không hề biết những điều mà Tiết Lạc đang suy nghĩ. Anh đã hôn xuống cổ mảnh khảng mềm mại. Tại xương quai xanh quyến rũ thêm một hồi dây dưa. Để lại trên cổ cùng xương quai xanh đều lưu lại dấu dâu tây đỏ hồng vô cùng bắt mắt.





Làn da của Tiết Lạc vốn là rất mẫn cảm. Chỉ cần hơi chạm nhẹ cũng có thể đỏ ửng chứ đừng nói là bị Âu Thần Dương dây dưa mãnh liệt như thê này.



Dường như bất mãn Tiết Lạc thất thần. Âu Thần Dương đột nhiên di chuyển xuống, cách lớp đồng phục cùng áo lót cắn nhẹ vào đỉnh núi ngạo nghễ khiến nười nào đó rên khẽ một tiếng.




Âu Thần Dương nở nụ cười giống như rất hài lòng. Hé răng nhè ngay vạt áo đồng phục xé mạnh xuống rước đến Tiết Lạc kinh hô một trận. Mặt xoát một tiếng nhanh chóng ửng hồng vô cùng chọc người thương yêu.



Dùng miệng quả nhiên cũng là một loại tình thú. Dù nhìn qua cũng đã kích thích rồi.



Bất quá Âu Thần Dương đối với đồng phục dễ xé như vậy vẫn là rất bất mãn. Nếu lỡ may người nào đó có ý đồ không tốt với cô thì phải làm thế nào a. Anh cũng không có quên trên trường cô vẫn có một quả bom nổ chậm Diêu Nhật Hàn đâu.



Ừm, khỏi chỉ trên trường. Phạm vi còn khuếch tán tới bệnh viện. Thẩm Dật Phàm cũng không phải đèn cạn dầu. Tuy là giai tình của anh cùng người này không tệ nhưng vợ tuyệt đối không thể chia sẻ.




Không chỉ những người đó. Nói chung mọi sinh vật giông đực đều có mức độ nguy hiểm nhất định, anh tuyệt đối không thể xem thường.



" Lạc Lạc, hứa với anh, từ nay không giao tiếp với Thẩm Dật Phàm cùng Diêu Nhật Hàn nữa. Có được hay không? Chỉ cần ang thooii. Chờ em lớn. Nhất định sẽ lấy em, em đồng ý sao?"



Tiết Lạc rên rỉ khe khẽ trước những thủ đoạn kích tình của Âu Thần Dương nhưng cô vẫn cố găng duy trì một tia lí trí. Cô ngẩng đầu, đối mặt với anh, nở một nụ cười yếu ớt. Nói ra từng chữ.



" Anh nghĩ rằng có thể sao? Tôi đáp ứng được yêu câu của anh. Chỉ một lần. Từ nay về sau tôi không muốn gặp anh nữa. Không bao giờ!"




" Lạc Lạc, vì sao? Vì sao không thể..."



Âu Thần Dương nỉ non. Anh chợt nhớ tới cô từng làm phiền anh rất nhiều. Nhưng bây giờ anh còn ước gì cô đến làm phiền anh. Chỉ là không thể... cô nói không thể...




Mất trí nhớ lại có thể làm cho người ta thay đổi nhiều như vậy sao?



Lạc Lạc...



Âu Thần Dương bi thương cười. Anh nhìn Tiết Lạc nằm dưới thân mình. Cô ở ngay gần anh nhưng vẫn thật xa. Anh lại không thể tiếp tục khiến cô tồn thương được.



Âu Thần Dương hạ quyết tâm. Vốn đã chuẩn bị đứng dậy. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên.



" Hai người đang làm cái gì vậy?"