Cuộc Đời Của Em Gái Bia Đỡ Đạn

Chương 3: Em gái không làm kế thất (3)




*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.

- --

Lòng bàn tay Lục thị mơ hồ đau đớn, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan, tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy: “Mày có trái tim không? Rốt cuộc là vì sao mà mày lại hạ độc thủ như vậy với em gái mày?”

Hôm qua Lục thị nhận được thư, biết được là của người tự xưng là ma ma phủ An Bắc Hầu đưa tới, cảm thấy có chút bất ngờ. Sau khi mở ra thấy là chữ của con gái nhỏ, nói tính tình chị gái thay đổi lớn, muốn làm hại nó, muốn mẫu thân phải đến phủ Bắc Hầu đón nó về.

Ban đầu Lục thị tưởng là hai con gái lừa bà đến gặp mặt, hoặc là con gái nhỏ đã chịu tủi thân không vui muốn về nhà.

Trước khi đến mà đã nghĩ qua đây xem sao, nếu như thật sự có lục đục thì sẽ đưa con gái nhỏ về phủ, xa nhau một khoảng thời gian là được rồi. Ai ngờ sau khi đến, hai chị em cãi nhau không nói, thậm chí còn biến thành thế này, giống như kẻ thù vậy.

Lý Thu Nguyệt bị đánh nghiêng đầu đi, nước mắt rơi xuống.

Lục thị càng giận dữ, chất vấn: “Em gái mày đơn thuần, không phải chỉ nhõng nhẽo chút thôi sao, chọc tới mày chỗ nào mà mày phải hại nó đến mức này, mẹ dạy mày như vậy sao? Nếu như nó không có con, cả đời lẻ loi hiu quạnh thì mày sẽ hài lòng à?”

Nước mắt Lý Thu Nguyệt rơi nhiều hơn, khó dữ hơn.

Khóe mắt của Tô Duẫn Yên cũng có nước mắt, nàng lau một cái: “Mẹ, thật ra con có thể đoán được vì sao chị phải làm vậy.”

Cơn đau ở lòng bàn tay Lục thị giảm đi, trong lòng lại ngày càng đau đớn, nhất là khi trưởng nữ ngầm thừa nhận đã độc hại em gái mà không có một câu giải thích nào, khiến trong lòng bà nghẹn càng thêm khó chịu. Nghe vậy thì nhìn về phía con gái nhỏ.

Tô Duẫn Yên chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thu Nguyệt, cười lạnh nói: “Chị cho rằng sau khi chị ấy chết đi thì con sẽ có được người đàn ông tốt nhất trên đời này. Không có con cái thì có gì quan trọng đâu?”

Lý Thu Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Em biết hết rồi?”

Vốn dĩ không biết, sau khi chết một lần rồi mới biết.

Lý Thu Ngữ chỉ đơn thuần thôi chứ không ngốc. Lý Thu Nguyệt có thể tính kế nàng dễ như trở bàn tay, chỗ dựa lớn nhất chính là sự tin tưởng của phủ Nam Hầu và em gái dành cho nàng ta.

Lý Thu Ngữ đường đường là đích nữ Hầu phủ, đến nhà ai mà có thể ở hơn nửa tháng? Cho dù Lý Thu Ngữ ngu xuẩn thì Lục thị sẽ rộng lượng vô tư đến mức để con gái đi ra ngoài làm khách nhà người ta mà bên cạnh không có lấy một nha hoàn đáng tin à? Hơn nữa, mùi thuốc trong canh ngọt không hề được che giấu, nếu như là người khác đưa tới thì Lý Thu Ngữ sẽ ngoan ngoãn uống hết hả?

Đều vì người đó là Lý Thu Nguyệt nên mọi người mới mất cảnh giác như thế.

Tô Duẫn Yên nhặt chiếc khăn mà Lục thị vứt xuống đất lên: “Em đã ngửi thấy mùi thuốc trong chén canh đó, vốn dĩ không nghĩ nhiều, chỉ là lúc muốn ăn, trong thoáng chốc lại thấy tâm thần bất định nên đã thông minh hơn một chút, lấy khăn thấm một ít. Thuốc trên này là thuốc gì thì em không biết, nhưng em chưa bao giờ nghĩ chị sẽ tính kế em. Buổi tối hôm qua không phải chị hỏi nếu không có chị, liệu em có động lòng với anh rể hay không à, hôm nay lại nghe mẹ nói uống thuốc này vào sẽ không có con...”

“Chị à, chị muốn để em làm kế thất cho một tên đàn ông già thì cũng thôi đi, còn muốn em không có con, toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái giúp chị. Có người chị như thế này, em thà không có!”

Nàng đưa tay, tát một cái thật mạnh vào bên mặt còn lại của Lý Thu Nguyệt.

Lý Thu Nguyệt không ngờ nàng cũng sẽ ra tay, cơn đau trên mặt truyền đến, nàng ta che mặt kinh ngạc, chất vấn: “Mày dám đánh tao?”

“So với thuốc chị bỏ cho ta thì cái tát này có là gì?” Giọng nói Tô Duẫn Yên lạnh lùng: “Thật ra ta càng hy vọng chị có thể thẳng thắn đánh ta một cái, chứ không phải là lén lút tính kế hãm hại!”

Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Tô Duẫn Yên, Lý Thu Nguyệt tủi thân không thôi mà nhào về phía mẫu thân, gào khóc: “Mẹ ơi, con sắp chết rồi, con cũng không muốn như vậy đâu, con luyến tiếc phu quân, luyến tiếc Bân Nhi và Nhu Nhi... Con không cố ý đâu, con sắp chết rồi... Con sắp chết rồi...”

Trong lòng Lục thị chết lặng, trên mặt lạnh lùng: “Con đã bệnh nặng như vậy rồi, vì sao còn muốn giấu giếm phủ Nam Hầu?”



Lý Thu Nguyệt không đáp, chỉ ở trong lòng mẫu thân khóc lớn.

Đúng lúc này, màn cửa bị vén lên, là Cầu Quý biết nhạc mẫu tới nên cố ý chạy qua, vừa vào cửa đã thấy trên mặt thê tử bị thương, khóc sướt mướt, hắn đi mấy bước lướt qua: “Có chuyện gì vậy?”

Người ở trong này dám đánh phu nhân Thê tử ngoại trừ nhạc mẫu thì không còn ai khác, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Lục thị: “Nhạc mẫu, Thu Nguyệt đang bệnh, sao mẹ có thể ra tay được? Hơn nữa, bây giờ nàng ấy là phu nhân Thế tử An Bắc Hầu, há lại để mẹ tùy tiện đánh mắng?”

Lục thị tức giận cười lên, đẩy Lý Thu Nguyệt ra, đứng lên nói: “Thứ khốn nạn này là do ta sinh ra, ta muốn đánh thì đánh.”

Lời này cũng không sai, Cầu Quý nén cơn giận trong lòng lại, ôm nàng ta vào lòng, cau mày nói: “Nhạc mẫu, Thu Nguyệt đang bệnh, có lời gì thì có thể nói chuyện đàng hoàng.”

Lục thị chậm rãi đứng dậy, chất vấn “Thu Nguyệt bệnh nguy kịch, vì sao không nói cho phủ Nam Hầu biết?”

Cầu Quý im lặng, nói không lưu loát: “Thu Nguyệt không muốn khiến mọi người lo lắng.”

Đương nhiên là Lục thị không tin: “Ta thấy là các ngươi căn bản không để phủ Nam Hầu vào mắt thì có. Trưởng nữ của ta gả vào Cầu gia các ngươi, bệnh nguy kịch mà phủ Nam Hầu không hề hay biết, các ngươi thậm chí còn tính toán để con gái nhỏ của ta làm kế thất, còn muốn khiến nó tuyệt tự, thật sự cho rằng phủ Nam Hầu ta mặc cho các ngươi ức hiếp sao?”

Sắc mặt Cầu Quý hơi thay đổi, hắn nhìn Lý Thu Nguyệt ở trong ngực, không lên tiếng.

Lục thị tức giận, xua tay áo nói: “Việc này ta sẽ nói cho Hầu gia biết, để ông ấy đến đòi công đạo!”

Bà kéo Tô Duẫn Yên, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà.”

Lúc hai mẹ con ra cửa, Lý Thu Nguyệt ở sau lưng khóc đến mức đứt từng khúc ruột, Lục thị từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn nàng ta, khỏi nói đến an ủi.

Ra khỏi Hầu phủ, nhìn bầu trời bên ngoài, Tô Duẫn Yên chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, sau khi lên xe ngựa thì ôm cánh tay Lục thị, nheo mắt nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”

Cho dù là ai khi biết đứa con mình nuôi lại ác động thì tâm trạng cũng sẽ không tốt. Lục thị nhìn con gái, cười sờ tóc nàng: “Đừng sợ.“.

Lục thị dặn dò nói: “Đi đến y quán trước.”

Bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là xem xem con gái nhỏ rốt cuộc có bị hạ độc hay không, nếu thật sự cơ thể bị tổn hại thì còn phải nhanh chóng điều trị.

Chén canh ngọt đầu tiên bỏ thuốc trong trí nhớ của Lý Thu Ngữ chính là chén Lý Duẫn Yên bưng khi tới đây, loại canh mang theo mùi thuốc đó nàng đã ăn ba ngày liền. Sau khi Tô Duẫn Yên đến thì chưa từng ăn miếng nào, vốn cho rằng cơ thể sẽ không có việc gì, nhưng đại phu lại nói cơ thể nàng lạnh, nếu như không điều trị tốt thì có lẽ sẽ có chướng ngại về con cháu.

Không ngờ trước chén canh ngọt đó, Lý Thu Nguyệt đã từng ra tay với em gái một lần, chỉ là độc tính không đủ mà thôi.

Lục thị giận không kiềm được, bởi vì chuyện sinh hoạt của con gái nhỏ khi ở phủ Nam Hầu đều do bà xử lý, đồ ăn vào miệng thì càng thận trọng hơn. Chỉ có thể ở phủ Bắc Hầu ăn phải thứ không tốt nên mới như vậy.

Trong lòng bà không còn chút hy vọng nào, trưởng nữ thật sự thật sự liên kết với người ngoài tính kế phủ Nam Hầu, chưa từng có tình thân.

Về đến phủ, Tô Duẫn Yên quay về viện trước kia của Lý Thu Ngữ, trong phòng bài trí xa hoa tinh xảo, đẹp đẽ hơn viện khách ở phủ Bắc Hầu rất nhiều.

Nói thật, Lý Thu Ngữ từ nhỏ đã được cưng chiều có thể ở phủ Bắc Hầu lâu như vậy, thật sự có suy nghĩ bầu bạn với người chị cả bị bệnh.

Mà bên kia, Lục thị quay về viện chính thì dặn dò nói: “Sau khi Hầu gia và Thế tử về thì mời qua đây, ta có chuyện quan trọng thương lượng.”



Lý Thu Ngữ từ nhỏ đã được cưng chiều, những chuyện lớn nhỏ trong nhà đều sẽ không nói cho nàng biết, nàng chỉ cần quan tâm chuyện quần áo trang sức của mình, còn nghĩ cách ăn thêm mấy miếng đồ ngọt mà mẫu thân không cho nàng ăn. Còn có, chính là chạy đến trước mặt mẫu thân khoe mẽ làm nũng.

Tô Duẫn Yên nghỉ ngơi hai ngày, trong lúc đó Lục thị đã đến hỏi nàng một vài chi tiết. Nàng nói hết những gì nàng biết, hơn nữa còn thăm dò nói: “Mẹ ơi, chị chỉ là yếu đi thôi, trông không giống như có bệnh, nhưng sắc mặt chị ấy xanh xao, giống như không còn nhiều thời gian nữa ấy... Kỳ lắm.”

Lục thị hơi nhíu mày: “Mẹ biết rồi.”

Sau này Lý Thu Ngữ tình cờ biết được nguyên nhân Lý Thu Nguyệt chết, nàng ta không phải bị bệnh mà là trúng cổ.

Cổ trùng hút máu người ta, cho nên nàng ta mới càng ngày càng yếu. Có mời đại phu cũng không tìm được nguyên nhân bệnh, chỉ nhìn ra được khí huyết nàng ta không đủ. Uống thuốc bổ cũng không đủ để nuôi cổ trùng, nhưng có thể trì hoãn thời gian nàng ta chết. Thật ra, sống như vậy cũng như đang chịu tội.

Theo suy nghĩ của Lý Duẫn Yên, thật ra nàng rất muốn cứu Lý Thu Nguyệt, vì không bao lâu sau Cầu Quý sẽ tìm được chân ái tiếp theo của hắn.

Tình cảm Cầu Quý dành cho Lý Thu Nguyệt rất sâu đậm, sau khi nàng ta chết hắn đã suy sụp rất lâu. Người phụ nữ đó sở dĩ có thể khiến Cầu Quý nhìn nàng ta bằng ánh mắt khác, cuối cùng khiến hắn yêu, chỉ dựa vào một từ “dây dưa“.

Kiếp trước khi hai người gặp nhau, lúc ấy Lý Thu Nguyệt đã chết, Lý Thu Ngữ là thê tử của Cầu Quý, Cầu Quý không có tình cảm với nàng, thậm chí còn oán hận nàng. Giữa hai người không có tình cảm, đương nhiên sẽ dễ thay lòng đổi dạ.

Tô Duẫn Yên rất muốn xem xem, nếu như Lý Thu Nguyệt còn sống, liệu Cầu Quý có bị người phụ nữ đó dây dưa hay không.

Nước Yến là thiên hạ được đánh hạ từ trên lưng ngựa, lập nước chưa đến trăm năm, dân phong khai hóa, trong Kinh Thành có rất nhiều cô gái tập võ, ví dụ như thanh danh của Lý Thu Nguyệt ở bên ngoài chính là văn võ song toàn. Ở trên đường, khắp nơi đều có thể thấy các quý cô mặc đồ gọn gàng cưỡi ngựa xuất đầu lộ diện, cho nên, Tô Duẫn Yên muốn đi ra ngoài thì chỉ cần cho người đi bẩm báo với Lục thị một tiếng, sau đó mang theo hộ vệ là được.

Sau khi Tô Duẫn Yên đi ra ngoài thì đi thẳng đến lầu Phúc Nguyên nổi tiếng nhất Kinh Thành, cũng không phải nàng thật sự thèm ăn mà là muốn gặp một người ở đây.

Tương truyền rằng, ông chủ của lầu Phúc Nguyên chính là phủ An Tây Hầu, mà trong phủ An Tây Hầu có một cây linh dược, nổi tiếng là “Huyết Hầu”, người ta đồn rằng chỉ cần người vẫn còn một hơi thở thì nó có thể cứu sống được.

Dưới cái nhìn của Tô Duẫn Yên thì lời đồn hơi khoa trương, mấy năm trước khi tiền An Tây Hầu đuổi man tộc đi đã bị thương nặng, sau khi chuyển về Kinh Thành chưa được bao lâu thì chết. Thật sự có linh dược như vậy, chẳng lẽ còn không cho ông ấy dùng hay sao?

Thuốc này có lẽ là thuốc tốt, nhưng cũng không tới mức đó.

Cho nên, hôm nay Tô Duẫn Yên đến đây chính là muốn nhìn xem có thể tìm được người thử mua cây thuốc này hay không, hoặc là trao đổi cũng được.

Nàng ngồi trong phòng trên tầng ba, nhìn sự náo nhiệt bên dưới, đang định nói với chưởng quầy xem có thể gặp được ông chu hay không, chỉ thấy bên dưới có người đến, chính là anh rể của Lý Thu Ngữ.

Đúng là nghiệt duyên.

Nàng chưa đóng cửa sổ, lại là phòng đầu tiên đối diện cầu thang. Cầu Quý đi thẳng lên tầng ba, lên cầu thang xong thì thấy nàng, hắn có chút bất ngờ: “Thu Ngữ, sao em lại ở đây?”

Đối với hắn, Tô Duẫn Yên tự cảm thấy không cần khách sáo, hừ một tiếng nói: “Đây cũng không phải là nhà anh, ta có ở đây hay không thì liên quan gì đến anh?”

Xung quanh không được tính là nơi đông người, nhưng trên hành lang có người hầu bàn lui tới, còn có tôi tớ của các nhà hầu bên ngoài phòng. Trước mặt người ta mà Cầu Quý bị em vợ nói không hề khách sáo, hắn cũng không tức giận, bất đắc dĩ nói: “Thu Ngữ, em lại càn quấy, để chị em biết được thì sẽ lo lắng.”

Hắn mang dáng vẻ không so đo với trẻ con, trông như mình độ lượng lắm vậy.

Tô Duẫn Yên tức giận cười lên: “Chị ta không hạ độc cho ta là được rồi, chị ấy sẽ lo lắng cho ta à?”

Lời này để lộ ra quá nhiều thông tin. Người hầu bàn và tôi tớ trên hành lang đều tràn đầy hăng hái nhìn qua.

Cầu Quý kéo căng cằm, đang muốn trách cứ hai câu thì vào lúc này, có giọng nam du dương truyền đến từ bên cạnh: “Cầu Thế tử, huynh còn không đến nữa là ta đi đó.”