Chiếc xe dần dần đẩy ra. Ở trên là một thi thể đang được đắp một vải trắng toàn thân. Cô nhìn theo, ánh mắt cô dán chặt vào người ấy. Minh Tinh chạy theo gào khóc thảm thiết.
Thi thể Na Li được đưa vào nhà xác, căn phòng thật lạnh lẽo nhưng không lạnh bằng lòng người. Các y tá và bác sĩ cũng lui đi, để người thân nói lời chào tạm biệt lần cuối.
" Chị à. Em chưa nói lời từ biệt, sao chị lại đột ngột bỏ em mà đi…"
" Chị hứa chị ở bên em suốt đời mà, chị hứa là luôn bên cạnh em mỗi khi em cần mà. "
" Chị là đồ thất hứa, chị ác lắm. Chị không thương em hic…"
Thân thể Na Li yếu ớt. Làn da không được hồng hào như trước, nhìn rõ thì thấy khóe mắt của cô ngấn lệ. Minh Tinh chỉ biết đứng đó, nắm lấy bàn tay lạnh thấu xương. Xoa xoa mu bàn tay của Na Li, cô nhớ cô nhung.
Tại sao lại đưa cô vào hoàn cảnh nghiệt ngã thế này? Những lời hứa chỉ là hứa suông thôi sao?.
Vu Quân chỉ biết đứng nhìn lặng im. Anh rơi vào khoảng trầm lặng, thật sự ra anh cũng rất tiếc người bạn này.
" Ngoan. Không khóc nữa, đi về với tôi. "
" Không. Tôi không về đâu…hic…chị…chị ơiiii!! "
Mặc kệ lời từ chối. Vu Quân kéo lấy cánh tay cô đi, vừa đi nước mắt cô vừa rơi. Tại sao ông trời lại luôn trừng trị những người mà cô yêu thương chứ? Tình yêu không có, người thân không có.
Vu Quân dìu cô vào chiếc xe ô tô. Trên đường đi Minh Tinh vẫn giữ cảm xúc vô cảm, không cười, không nói, đôi mắt chỉ thất thần nhìn bên cửa sổ.
Những kỉ niệm bất ngờ ùa về, nhớ những lúc hai người đút nhau ăn, nhớ khoảnh khắc hai người vui đùa bên nhau. Đặc biệt, là nhớ lúc Na Li thổ lộ tình cảm với cô. Lúc ấy cô vẫn nhớ rõ đôi mắt của Na Li nhìn cô trông thật chân thành và chứa biết bao nhiêu là yêu thương.
Thật hối hận khi không ở bên chị ấy nhiều hơn, hối hận vì lúc trước hiểu lầm chị mà phớt lờ chị tận mấy tuần. Bỗng chốc giọt lệ cũng rơi, ngay lúc này không ai hiểu nổi cảm xúc của cô cả.
" Lại khóc…"
Vu Quân nhìn sang, chỉ biết thở dài cất giọng trách khổ, anh ấy cũng rất bất ngờ khi Na Li đỡ con dao ấy. Thật là đáng thương cho số phận một cô kỹ nữ đặc quyền.
" Nhậu không? "
" Cô mệt rồi, để tôi đưa cô về. "
" Không. Tôi không muốn về nơi cay đắng đó, nghe tôi đi. Tôi với anh uống vài ly thôi. "
Anh vẫn im lặng, nhưng tay lái vẫn ghé vào quán nhậu gần đó. Vì trời cũng đã khuya nên quán cũng vắng, hai bên nhà dân cũng đã tắt đèn đóng cửa ngủ từ đời nào rồi.
Trên bàn nhậu, tay vừa nâng ly rượu, miệng vừa than khổ. Cô than cho số phận cô thật nghiệt ngã, than vãn đủ điều nói hết những tâm tư trong lòng. Vu Quân chỉ biết ngồi đó nhìn cô mà lắng nghe từng chút một, ôi khung cảnh lúc này tình cảm thế cơ.
" Đỡ chưa."
" Chưa. Tôi còn rất nhiều chuyện để kể cho anh nghe mà. "
Giọng nói cũng đã thiều thào, nước mắt cũng đã ngấn lệ. Vu Quân thấy vậy chườm tới lấy khăn giấy thấm đi những giọt nước mắt cay đắng ấy. Vừa lau vừa xót cô, anh cũng rất buồn khi cô lâm vào hoàn cảnh khổ sở như này.
Lúc này anh nhìn kĩ lại, tay của cô có những vết thương trước đó anh chưa từng thấy, vết thương vừa to vừa ửng đỏ. Anh nhìn mà không khỏi chua xót liền nắm lấy tay cô hỏi han.
" A đau tôi, anh nhẹ tay chút đi. "
" Tôi…xin lỗi. Tại sao có những vết thương này? "
" Hic. Bà Dung hôm nay đánh tôi, tôi đau lắm hic. "
Cô òa khóc lên như một đứa trẻ. Bây giờ, cô mới bộc lộ hết cảm xúc của mình, cô khóc nấc. Làm cho Vu Quân cũng phải ấy nấy mà dỗ dành cô như người lớn đang dỗ một " bé gái " đang bị mẹ đánh ấy.
" Ngoan, tôi sẽ trả thù cho em. "
Minh Tinh vì quá mệt, nguyên ngày hôm nay vừa bị bà ấy đánh, vừa đau lòng khi mất một người mà mình trân quý. Quá mệt mỏi nên cô gục vào lòng Vu Quân thiếp đi, anh cũng thấy vậy chỉ biết im lặng thở dài.
Được một lát, từ đâu đó Cửu Thành đi vào. Cậu nhìn thấy Vu Quân rất quen, nhưng cũng không rõ là gặp từ lúc nào.
Cậu quan sát kĩ thì thấy Vu Quân đang ôm người cũ của mình trong lòng, Cửu Thành ngỏ ý tiến lại hỏi xem tình hình.
" Chào cậu. Có phải cậu là…người mà đã bắt cô gái này đi vào 7 năm trước không? "
" Phải, có phải cậu đây là? "
Cửu Thành không nói gì chỉ gật đầu nhẹ. Cả hai ngồi nói chuyện nhau một lát thì Cửu Thành cũng đã biết tình hình của Minh Tinh trong mấy năm qua.
Nhìn qua người con gái mình từng thương đã trải qua bao nhiêu là đau khổ, cậu không khỏi xít xoa nhìn cô thật lâu. Phải chăng bây giờ, người đang ôm cô là cậu thì hay biết mấy.
" Sao giờ này cậu còn lang thang ở đây?"
" Tôi vì có chút việc, nên tới bây giờ mới về."
Một hồi sau thì cả hai cũng đường ai nấy về. Trước lúc đi, Cửu Thành dặn dò Vu Quân đủ điều, nào là chăm sóc cho cô, giúp đỡ cô mỗi khi cô gặp hoạn nạn.v…v. Lúc đi đến chiếc ô tô, vừa mở cửa ra thì luyến tiếc quay đầu nhìn lại Minh Tinh một lần nữa. Nói thật, tình cảm cậu dành cho Minh Tinh thật sự đến tận bây giờ nó vẫn còn, chỉ là cậu đặt tình cảm ấy vào một khoảng riêng tư nào đó trong lòng mình mà thôi.
3 Năm Sau…
Na Li được chôn cất ở vách sau núi, phong cảnh yên bình. Cỏ cay và hoa lá hòa nhập vào nhau thật dịu dàng, từ lúc Na Li mất, Minh Tinh tính tình cũng trở nên trầm hơn một chút, chững chạc hơn một chút, vẻ đẹp bây giờ cũng đã trưởng thành hơn nhưng vẫn giữ nguyên nét sang trọng và quý phái.
Cô đứng trước mộ Na Li, khoanh tay đứng nhìn trầm lặng.
" Em đã trả thù cho chị. Bà ấy chết không nhắm mắt, chị hãy yên nghĩ mà siêu thoát nhé. "
Còn Tiếp…