Ăn no nê thì cô lên phòng nghỉ ngơi. Vết thương còn nặng không nên vận động nhiều, cô nằm dài lên giường và thở một hơi thật dài. Nhưng cô có vẻ rất để ý, căn phòng này thiết kế không hẳn là dành cho một người.
Gồm có hai chiếc gối, một bức tranh nghệ thuật đặc sắc và tông màu chủ đạo của căn phòng rất dịu. Có vẻ đây là căn phòng của vợ chồng ông Chirs hồi lúc xưa chăng? Cô nhìn thế thì cũng đoán chắc chắn là vậy nên cũng không nghi ngờ.
Đi xung quanh xem có thứ gì có thể giải tỏa căng thẳng hay không. Cô mở một chiếc hộp nhỏ trên một chiếc kệ, chiếc hộp nhìn trông rất cổ có thể đoán rằng chiếc hộp này được sản xuất rất lâu năm.
Cô tò mò thì liền mở chiếc hộp ra. Bên trong là một tấm hình cặp vợ chồng và một đứa bé được cô vợ đang bế trên tay, có một tấm hình riêng một người phụ nữ. Cô ấy nhìn rất xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt nét nào ra nét đó. Cô nhìn thì cũng hiểu ra.
Đang chăm chú vào tấm hình thì ông Chirs mở cửa bước vào, cô nhanh nhẹn cất vào chiếc hộp để lại như cũ.
" Em làm gì đấy? "
" À…không. Không gì. "
Hỏi vậy thôi chứ ông cũng biết rồi, ông tiến tới cửa sổ. Lấy trong túi ra một điếu thuốc và bắt đầu châm thuốc mà bắt đầu giã bày.
" Thật sự…nhìn em rất giống vợ cũ của tôi. "
" Giống? "
" Phải. Không chỉ gương mặt và tính tình cũng kha khá giống. "
" Vì giống nên bấy lâu nay ông đối xử tốt với tôi đúng không? "
“…”
" Sao không nói!! "
" Đúng một phần. Nhưng thật ra là tôi…"
" Thôi. Ông không cần nói nữa. Ông mau đi ra khỏi đây đi. ". Truyện Kiếm Hiệp
Bị cô cắt ngang lời nói nên thôi cũng im lặng rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng ông mà trong lòng bất mãn pha trộn một chút ghét cay ghét đắng.
Cô từng bước đi ra ngoài ban công, gió hiu hiu làm cho tâm trạng con người cảm giác thật thoải mái và bớt nặng nhọc hơn phần nào.
Minh Tinh nhìn các toà nhà cao tầng ấy mà cứ trầm tư suy nghĩ, nhìn lại vào chiếc vòng tay đang đeo thì lại nhớ đến Na Li, chiếc vòng tay đó là Na Li mua cho cô và cả hai người đeo cặp cùng nhau. Nhìn vào thì lại nhớ kỉ niệm còn bên nhau thật buồn đau.
Ngày qua ngày trôi qua dần nhanh, những vết thương cũng đã bình phục một chút. Cô nhấc chiếc điện thoại lên nhắn cho Vu Quân một tin.
Minh Tinh và Vu Quân đang trên đường đi dạo. Vì cô cũng hơi khỏe mạnh nên Vu Quân muốn đưa cô đi đâu đó cho thoay thỏa tâm trạng. Mấy tháng nằm trong nhà rất chán.
Từ đâu đó bà Bà Dung xuất hiện cùng với hai người đàn ông, Vu Quân thấy vậy thì nắm tay cô ra đằng sau anh.
" Bà lại muốn làm gì? "
" Tao muốn bắt nó về, thì sao. Có vấn đề gì sao? "
" Bà nghĩ ông Chirs chấp nhận? "
" Chấp hay không thì tao không quan tâm, mày không giao nó cho tao thì đừng trách sao tao không nương tay. "
" Vào đây, tôi chấp!! "
Thế là bà chỉ huy hai người lính của bà tấn công, nhưng hai người ấy thì nhầm nhò gì đến anh. Vu Quân có võ, lúc anh còn nhỏ đã được sư phụ chỉ dạy võ công cao cường. Anh học ngày học đêm nên người anh rất đô con, hai người đó chỉ là một con kiến nhỏ xíu bị anh chà đạp ngay tít khắc.
Trong lúc Vu Quân đang xử đẹp hai tên kia thì bà Dung tấn công Minh Tinh, cô cũng đâu phải dạng vừa mặc kệ vết thương chưa bình phục hẳn chiến đấu với bà ta tới cùng.
Minh Tinh ra đòn rất nhanh, bàn tay thanh thoát làm bà Dung hộc máu. Nhìn nhanh vậy thôi chứ đau lắm đấy, bà Dung vì tuổi cũng cao nên yếu thế hơn cô liền rút quân bỏ đi.
Vu Quân nhìn lại cô thì thấy Minh Tinh đang điểm tựa vào cây cột gần đó trông mệt mỏi, anh liền chạy lại đỡ cô và xem tình hình cô có bị thương chỗ nào không.
" Không sao chứ Minh Tinh? "
" Không sao. Chân chỉ đau chút thôi, anh đừng quá lo. "
Vu Quân nhanh nhẹn cỗng cô lên lưng, đi vào quán nước nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế. Gỡ bỏ chiếc giày của cô, và từ từ xoa xoa nắn nót từng chút một.
" Đau thì nói tôi nhé. Đừng có đau mà không nói rồi ngồi đó chịu đựng. "
" Ừm…"
Minh Tinh quan sát từng cử chỉ hành động của Vu Quân, lúc trước cô cũng bị chấn thương ở chân như vậy đó. Người xoa bóp cho cô là Cửu Thành đó, nhưng nhìn lại đây là Vu Quân chứ không phải người ấy…
Anh lại làm cho Minh Tinh gợi nhớ đến Cửu thành rồi, lòng cô hơi quặng một tí, nhói một tí. Minh Tinh nhanh nhạy gạt bỏ những suy nghĩ quá khứ qua một bên và nhìn Vu Quân.
" A đau, anh nhẹ một chút. "
" Tôi Xin lỗi. "
" Nhưng mà…tay anh bị chảy máu rồi, để tôi băng bó cho anh. "
Lúc này Minh Tinh mới để ý rằng cánh tay của anh bị hai tên kia chém xước nên vết thương cũng khá to, nó đang rỉ máu từ từ. Cô nhìn thấy vậy liền hỏi chủ quán xem có đồ băng bó vết thương hay không.
" Nào. Anh ngồi im để tôi khử trùng cho, anh động mạnh quá sẽ bị nặng hơn đó. "
Vu Quân không nói gì chỉ nghe theo lời cô mà ngồi im cho cô làm, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay. Cô làm rất chậm và tỉ mỉ khiến cho Vu Quân cảm giác không đau một chút nào.
Anh ngắm nhìn cô hồi lâu, ngắm nhìn mái tóc. Từ góc nhìn từ trên xuống dưới rõ thật nhìn cô rất dễ thương, anh lén phén ngửi mùi hương trên mái tóc ấy. Mùi thơm dịu nhẹ pha trộn một chút sự ngọt ngào và cuốn hút đối phương.
" Anh có đau thì nói t…"
Chưa kịp nói hết câu, cô ngước mặt lên thì thấy Vu Quân đang nhìn cô. Mắt chạm mắt khiến cho cả hai bắt đầu hơi ngại ngùng một chút. Minh Tinh ngại ngùng liền nhanh nhẹn làm xong cho anh, làn da trắng như bông bưởi cũng phải chuyển thành màu đỏ vì sự gượng ngùng lúc nãy.
Vu Quân thấy vậy liền bật cười thầm, ngại ngùng mà cũng dễ thương nữa ai mà chịu nổi cho được.
" Ăn bánh bao không? "
" Ừm. Tôi cũng đói rồi. "
…
Bà Dung từng bước tiến vào khu biệt thự sang trọng, gỡ bỏ chiếc mắt kính râm xuống mà nhìn ông Chirs chầm chầm.
" Sao ông chưa giết nó? "
" Người của tôi, tôi làm sao thì tôi làm. Đã là của tôi thì chính tôi quyết định, bà đừng ở đó lên giọng. "
" Ông…tôi với ông đã bàn bạc rõ ràng, chẳng lẽ ông trở mặt với tôi!! "
" Nếu bà muốn giết cô ấy đến như vậy thì bà cứ việc làm đi. Tôi không làm đấy, thì sao? "
" Hừm. Ông xem nó đánh tôi ra nông nổi như vầy mà ông để cho nó sống đến tận bây giờ sao hả!! "
" Bà lại nóng. Cái gì cũng từ từ nói, la hét lên làm gì. Không chừng xíu nữa bà mới là người chết đấy. "
Từ đâu đó Minh Tinh từ ngoài bước vào, bà Dung thấy vậy liền đứng lên chỉ trỏ vào cô chửi Minh Tinh thậm tệ.
" Mày đã làm gì khiến ông Chirs mê muội mày rồi hả con điếm kia. "
" Chả làm gì. Không giết được tôi nên bà tức à…bà Dung? "
" Mày nhớ giữ cái mạng mày cho chắc vào, tao không nương tay với hạng gái lầu xanh như mày đâu. "
" Tôi là gái lầu xanh nhưng mà là hạng S hạng sang, nhân phẩm tôi còn sạch sẽ hơn nước bọt của bà. Lời nói phun ra chỉ toàn rác rưởi và hôi hám, thật Kinh Tởm!! "
" Mày… "
* Chát *
Quá nóng nên tát cô một cái rõ đau. Cô liền trả lại bà ấy cú tát đau gấp mười lần của bà, bà Dung ôm mặt chỉ về Vu Quân chế giễu.
" Mày từng là lính của tao, bây giờ mày cũng theo phe nó. Mày cũng không được yên đâu thằng ranh!! "
Nói xong thì tức giận bỏ đi, ông Chirs thấy chân cô có chút vấn đề thì tiến lại hỏi han tình hình thì bị cô quát một tiếng * CÚT * và bỏ đi lên lầu.