Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 20: Trơ thịt




Tai họa của tôi đến từ xa hơn.

Flannery O’CONNOR

San Francisco

Đêm thứ Hai

2 giờ sáng

Khi nhấc tai nghe ra, Jonathan nhận ra một dòng nước mắt đang chảy trên má anh. Cuộc lặn không dưỡng khí trong những góc khuất quanh co của thời kỳ đen tối nhất đời anh thật khó khăn.

Cô bé Alice Kowalski mà anh gặp dọc đường đó có đúng là Alice Dixon, nạn nhân của gã Đồ tể Liverpool không?

Anh đã cất công xác minh đi xác minh lại ngày tháng, có điều gì đó không khớp. Madeline nhận được trái tim bị cắt xẻo nham nhở của Alice ngày 15 tháng Sáu 2009. Có trong tay kết quả truy nguyên ADN chắc chắn, phòng thí nghiệm khoa học đã chính thức xác định đó là tim của cô bé nạn nhân vụ mất tích. Thậm chí báo cáo còn nêu rõ “không thể nghi ngờ gì nữa”.

Thế mà Jonathan lại gặp Alice Kowalski vào đem 31 tháng Mười hai 2009.

Hơn sáu tháng sau!

Anh mở nút chai vodka rồi tự rót cho mình một cốc. Vẫn sốc vì phát hiện vừa rồi, anh cố gắng trấn tĩnh để lần lượt xem xét từng ý tưởng nảy ra trong đầu.

Giả thiết đầu tiên: hai Alice này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Toàn bộ chuyện này chỉ là tình cờ hoặc trùng hợp: cũng chiếc áo pull lót vải bông đó, cũng cái phù hiệu đội bóng đá đó, cũng niềm đam mê dành cho âm nhạc đó, cũng dáng người đó. Thật khó mà tưởng tượng ra, nhưng tại sao lại không cơ chứ…

Khả năng thứ hai: Alice có một người chị em sinh đôi bí ẩn. Không. Như thế thật ngớ ngẩn. Tại sao người này thì sống trong một gia đình Mỹ giàu có còn người kia lại sống trong khu ổ chuột ở Manchester chứ?

Lựa chọn thứ ba. Hai Alice này là cùng một người. Trong trường hợp này, hoặc là phòng thí nghiệm đã nhầm trong quá trình phân tích ADN của quả tim (ít khả năng), hoặc Alice đã trải qua một cuộc phẫu thuật ghép tim (còn khó tin hơn, chưa kể chuyện quả tim được chuyển tới đồn cảnh sát không hề được lấy ra theo các quy tắc phẫu thuật mà bị cắt xẻo hết sức thô vụng).

Tình huống có thể xảy ra sau cùng: một cách giải thích siêu nhiên, dạng hóa kiếp thác sinh, nhưng ai mà thực sự tin vào loại chuyện ngu ngốc này chứ?

Jonathan tiếp tục suy nghĩ vài phút rồi chợt nhận ra đêm đã gần tàn. Anh về phòng ngủ nhưng không tài nào chợp mắt được. Ngay từ đầu, anh đã có cảm giác điên rồ rằng cuộc đời anh và Madeline được nối với nhau bằng một sợi dây vô hình. Đêm nay, anh đã xác định được mắt xích còn thiếu đó: Alice.

Madeline, Alice…

Anh có bổn phận giải thích cho người đầu tiên.

Anh có một món nợ phải trả cho người thứ hai.