Cuộc Hôn Nhân Cưỡng Ép

Chương 1: Cưới Thay Em Gái




Tại phòng khách xa hoa tráng lệ, Sở Đông Uy tức giận dằm mạnh tách trà vừa uống xong xuống bàn. Ông ta đứng dậy chỉ vào mặt cô mà buông lời quát tháo :

" Sở Kiều Vy! Mày đủ lông đủ cánh rồi nên bây giờ muốn thoát khỏi nhà Sở Gia này đúng không! "

Sở Kiều Vy cô vốn chỉ là con nuôi còn chẳng phải thiên kim thật. Vài tháng trước thiên kim thật sự đã trở về, năm đó Sở Kiều Thanh bị mất tích,lục tung cả thành phố cũng không tìm thấy cô bé. Trước nỗi mất mát, họ đã nhận nuôi Sở Kiều Vy vì cô có ngoại hình gần giống với đứa con gái mất tích của họ.

Sau khi đứa con gái yêu của họ quay trở về bình an vô sự, Sở Đông Uy - người đứng đầu Sở Gia hiện giờ muốn tống cổ cô đi để đưa con gái thật sự lên làm đại tiểu thư. Cô cũng muốn thoát khỏi căn nhà này lâu rồi, từ khi cô có nhận thức cô vốn không nhận được sự yêu thương trong căn nhà này, ngay cả người giúp việc cũng khinh thường cô thường xuyên lén lút nói xấu cô sau lưng.

Năm cô lên mười tám, cô biết được cha mẹ cô hiện vẫn còn sống, cô muốn đi tìm để hỏi lý do vì sao hai người họ lại bỏ rơi cô nhưng Sở Đông Uy đã nói với cô.

" Cha mẹ ruột của mày hiện giờ đang bị giam cầm trong nhà Sở Gia, mày muốn gặp thì phải nghe lời tao! "

Đến hiện tại khi cô tròn hai mươi tuổi, Sở Kiều Thanh đã là một thiếu nữ xinh đẹp, cô cũng nhận được công việc mới cách xa nhà nên Sở Kiều Vy đã dọn đồ , xách va li chuẩn bị ra ở riêng, rời khỏi căn nhà không mấy kí ức tốt đẹp :

" Thưa cha, con muốn dọn ra bên ngoài ở, tiền hàng tháng con sẽ tự lo không cần mọi người bỏ tiền ra đâu ạ "

Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, cô bị ông giáng một cái tát thật mạnh vào mặt. Má cô đỏ ửng lên, còn cảm nhận được sức nóng rát đang dần chuyển sang đau đớn, tê trên làn da trắng ấy.

Cú tát mạnh được tung ra bất ngờ khiến Sở Kiều Vy không kịp né mà ăn trọn chúng. Cô đau đớn, đưa tay lên sờ vào vết tát còn hơi ấm ban nãy rồi cười nhạt :

" Con ở lại đây thì được gì chứ? Con cũng phải thiên kim tiểu thư, cành ngọc lá vàng như Sở Kiều Thanh, cớ gì con không thể đi? "

Sở Kiều Vy sượt nhẹ tay ra khỏi má, cô đưa đôi mắt chứa đầy nỗi uất hận, căm thù về phía ông. Căn nhà này một giây cô cũng không muốn ở lại. Trên cầu thang bấy giờ đang có sự hiện diện của một người khác :

" Chị! Chị đi đâu vậy? "

Đứng ở trên đó là một cô gái với khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đen được chải chuốc , chăm sóc kĩ càng đến bóng mượt lấp lánh. Mặc trên mình một bộ váy được thiết kế tinh xảo, cô gái ấy là Sở Kiều Thanh, thiên kim thật sự nhìn đúng là khác một trời một vực với cô.



Cô biết Sở Kiều Thanh cũng là cá mè một lũ với cái gia đình này. Cô ta vốn cũng chẳng ưa một người đã dùng thân phận của cô sống đến tận bây giờ. Sở Kiều Thanh luôn tỏ vẻ đáng yêu, nịnh nọt những người xung quanh sau lưng thì lại liên tục bày trò chọc phá cô, không ngày nào yên.

Sở Kiều Vy quay mặt nhìn về phía cầu thang ấy, cô vẫn là không ưa nổi tính cách của cô ta. Cô cất lời :

" Chị đi sống riêng, có việc gì sao? "

Sở Kiều Thanh nghe vậy mặt cô ả tối sầm lại, cô ta giận dữ đi xuống cầu thang tiến về phía Sở Kiều Vy. Đẩy mạnh vào người cô rồi lớn giọng nói :

" Chị! Chị phải cứu em, em không muốn kết hôn!"

Cô ta nhanh chóng dở trò mèo khóc chuột để được Sở Đông Uy chạy đến an ủi. Trước đây Sở Gia gặp khủng hoảng được Thời Gia ra tay cứu trợ. Hôm qua họ đến đưa yêu cầu muốn con trai của họ liên hôn với Sở Kiều Khanh. Sở Gia đương nhiên không dám từ chối vì họ mắc nợ nhà bên đó, người được chọn để cưới là con trai thứ Thời Cảnh lâm, hai mươi chín tuổi.

Mới đầu khi xem ảnh dung mạo của chồng sắp cưới Sở Kiều Thanh cô ta cũng mê mẩn nhan sắc ấy lắm. Thế mà ngay sau khi nghe được những sự thật động trời từ các người hầu kể lại :

" Tiểu Thư, Thời Cảnh Lâm hắn ta tuy là con thứ nhưng chẳng có địa vị trong nhà đâu, nghe nói anh ta còn là một tên dê già thích gặm cỏ non, tiểu thư mà gả vào đó là cuộc sống sẽ không tốt đẹp đâu "

" Phải phải! Bạn em làm bên đó nói hắn lúc nào cũng cáu gắt, hở tí là đập phá đồ đạp có vẻ rất gia trưởng nên tiểu thư tốt nhất không nên kết hôn với hắn! "

Nghe được những lời đàm tiếu không tốt về Thời Cảnh Lâm. Sở Kiều Thanh bây giờ nhìn khuôn mặt chỉ thấy ghét, cô đi xuống lầu, khóc lóc thảm thương với cha mẹ :

" Cha ơi! con không muốn cưới hắn ta đâu, con chỉ muốn làm con gái ngoan ở nhà báo hiếu cha mẹ thôi! Con không đi đâu, cứu con với ! "

Sở Đông Uy thấy đứa con gái mình khóc như vậy, ông cũng không đành lòng chỉ biết an ủi con gái mình, vì ông cũng biết người chồng sắp cưới của con là một người không hề tốt. Biết không thể tránh khỏi cuộc hôn nhân này, Sở Kiều Thanh vội gợi ý cho Sở Đông Uy :

" Hay.. hay để chị đi thay đi cha! Chị ấy xinh đẹp, tài giỏi hơn con chắc chắn có thể lấy được lòng nhà Thời Gia "

Sở Đông Uy nghe vậy liền nghĩ đến nếu như để Sở Kiều Vy kết hôn thay cho con gái của ông biết đâu có thể vứt được của nợ vừa không để cho công ty đứng trên bờ sụp đổ. Nghĩ là làm , ông quyết định gọi điện đến chỗ Thời Gia :

" Tôi muốn bàn bạc chút về người sẽ cưới con trai nhà ông được không? "



Thời Cẩm Quỳ nghe đến việc bên Sở Gia muốn đổi người cưới, người sẽ cưới con trai ông là Sở Kiều Vy. Một đứa con nuôi được nhận về, nhưng lại là đại tiểu thư, có tài năng khi còn trẻ. Tuy không đành lòng vì con trai ông muốn cưới Sở Kiều Thanh nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ bên kia không tốt lành ông thà để cho bị con trai tức giận lên người còn hơn để nó chịu khổ.

Cuộc hôn nhân được chấp thuận, cả hai nhà đều biết việc Sở Kiều Vy sẽ thay cho Sở Kiều Thanh đến cưới Thời Cảnh Lâm nhà bên. Chỉ có cô là không hay biết về sự việc này.

Sở Kiều Vy sau khi bị đẩy bởi Sở Kiều Thanh, cô ngã phịch xuống đất. Chưa để cô lên tiếng, Sở Đông Uy đã đứng trước mặt cô mà nói :

" Mày sẽ phải thay Sở Kiều Thanh kết hôn với Thời Cảnh Lâm con trai thứ của Thời Gia! "

" Con không cưới! Việc con cưới ai là quyết định của con, huống hồ tôi với Sở Gia còn không có quan hệ huyết thống! "

Sở Đông Uy dường như biết Sở Kiều Vy sẽ trả lời như vậy, ông ta nhếch miệng cười. Khuông mặt xảo trá bỉ ổi đấy khinh khỉnh mà nói :

" Nếu con không cưới, cha mẹ của con. Ta sẽ khiến họ chịu đau đớn. Con biết phải nghe lời ta thì họ mới được sống mà đúng không? "

Đứng trước câu nói có sức nặng này, cô chỉ biết câm nín. Mím chặt môi của mình , hai tay run rẩy . Cô nhìn vào Sở Đông Uy chỉ hận cô không thể xé hắn ra làm trăm mảnh :

" Tôi.. tôi đồng ý cưới.. "

Nghe được câu nói mong muốn, Sở Đông Uy cười một tràng lớn. Tiếng cười đầy sự chế nhạo, khinh bỉ trước một người không thể làm gì ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của ông khiến ông ta vui sướng đến không nhịn được cười.

Sở Kiều Thanh nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt cô ta còn giả tạo đưa tay về phía Sở Kiều Vy :

" Chị, dưới đất lạnh lắm chị ngồi dậy đi! "

Khi Sở Kiều Vy định nắm lấy tay của Sở Kiều Thanh cô ta liền rụt tay về còn chưng ra bộ mặt đắc thắng nhìn một con chuột nhỏ đang bị cô dẫm đạp lên.

Vài tuần sau đám cưới được tổ chức. Sở Kiều Vy ngồi bất động trước bàn trang điểm nhìn hình ảnh trong gương của mình . Bộ váy cưới đắt tiền đang được mang trên người cô, khuôn mặt cô đã được dặm phấn để che đi những biểu cảm không cam chịu. Nhìn bản thân trong gương cô chỉ cười nhạt.