Sở Kiều Vy đang nơm nớp lo sợ thì nghe thấy tiếng hú hét ở bên ngoài, ngó ra thì thấy Thời Cảnh Lâm. Anh ta vậy mà tận tâm đem đồ đến cho cô, những cô gái trong công ty ai nấy đều thì thầm, lén lút nhìn nhan sắc đẹp như bước ra từ trong thần thoại ấy. Cô còn lạ gì nữa, anh ta mỗi lần xuất hiện đều toát ra ánh sáng hào quang mà.
" Nè nè, anh ấy hình như là Thời tổng , Thời Cảnh Lâm đúng không? "
" Đúng rồi, anh ta tuy không sánh bằng Thời Thẩm Khuyên nhưng xem ra có tài và đẹp trai nữa! "
Thời Cảnh Lâm bây giờ cũng có thể thấy khuôn mặt tối đen cùng với biểu cảm lạnh lùng xịt keo dính chặt lại. Sở Kiều Vy vội ra hiệu, vẩy tay bảo anh đưa áo cho lễ tân nhờ mang giúp. Ai ngờ anh không hiểu ý, lại cọc cằn tưởng cô muốn mang đến tận nơi.
Anh đến trước mặt cô, đưa ra chiếc áo sơ mi . Dưới bao ánh mắt dò xét xen lẫn trong đó là thầm cảm thán, ngưỡng mộ. Cô ngượng ngùng cầm lấy nó, miệng thủ thỉ nói nhỏ với anh :
" Cảm ơn.. "
Gã nhăn mặt nhìn từ trên xuống một lượt rồi quay đầu sang chỗ khác, chẹp miệng rồi buông khí độc :
" Cô đừng có làm mất mặt cái danh sưng phu nhân Thời Gia là được "
Nói xong Thời Cảnh Lâm di chuyển ra bên ngoài cửa, lên chiếc xe đen sang trọng phóng vụt đi, để lại những cô gái là sự tiếc nuối man mác, có người còn nói :
" Giá mà anh ta không lạnh lùng, gia trưởng chắc giờ đây tôi cũng theo đuổi anh ta rồi "
" Không không , nếu như anh ta không phải con rơi con rớt bên ngoài thì tôi cũng dâng đến rồi. Đáng tiếc anh ta lại là con của tiểu tam "
Sở Kiều Vy mặc kệ những tiếng xì xào bàn tán, có người trong số đó còn thấy cô xứng với Thời Cảnh Lâm. Cả hai đều là con nuôi nên họ thấy hợp cũng là lẽ thường, nhưng cô vẫn bình tĩnh, dửng dưng thêm vài lời :
" Anh ta trong lòng chỉ có Sở Kiều Thanh làm gì có chỗ chứa mình "
Cô lặng lẽ vào trong thay chiếc áo sơ mi trắng mới, rồi đi lên trên làm việc. Lục Bình Xuyên thấy cô trở về, trong lòng như trút bỏ được gánh nặng mà hớn hở, chạy đến nắm lấy tay của cô :
" May quá, Kiều Vy em không sao rồi! "
Sở Kiều Vy nhìn thấy có những ánh mắt không mấy thiện cảm với mình, cô gạt tay anh ra rồi tùy tiện nói vài câu cho có lệ :
" Không sao em ổn rồi, anh không cần lo lắng quá. Dù sao chồng em cũng đã giúp em "
Cô nói như vậy cũng nhằm để Lục Bình Xuyên biết ý tứ mà dừng những hành động tiếp xúc thân mật, cũng là để cho những người đang đàm tiếu về mình hiểu được rằng giờ, nhấn mạnh cô là phu nhân của Thời Gia. Nếu như dám đắc tội với cô thì đừng trách cô ra tay.
Bọn họ cũng biết điều mà im miệng, tuy trong lòng họ cũng đang ghen ghét nhưng không thể nói gì thêm. Sở Kiều Vy vừa ngồi xuống đã có những người xung quanh chào hỏi, kết thân làm quen. Nhưng cô đều hiểu họ là đang muốn bắt nạt một thực tập sinh như cô, họ muốn cô làm thay công việc cho họ.
" Nè, nghe nói em giờ là vợ của Thời Cảnh Lâm hả. Chắc em giỏi lắm nhỉ, giúp chị cái này đi! "
Cô giờ cũng tiện mà từ chối mấy cái người đùn đẩy công việc này, đang lúc chuẩn bị nói thì một tệp tài liệu được đặt lên bàn việc. Là Trương Hàn Thi, trưởng phòng của công ty cô. Tuy cô mới vào nhưng cũng biết người này nổi tiếng là nghiêm khắc, có kỉ luật nhất trong công ty.
" Sở Kiều Vy, đem đống tài liệu này đi photo xong rồi đặt lên bàn của tôi "
" Dạ.. vâng "
Khi này Trương Hàn Thi đưa sắc kiếm qua phía của người kia, cô ta giật thót rồi vội thu đồ của mình về. Quay mặt đi lảnh tránh, Sở Kiều Vy hiểu ra là người này đang giúp đỡ cô. Cô thong thả cầm tập tài liệu đi photo, cứ ngỡ sẽ nghiêm khắc, xấu tính hay gì đó nhưng có lẽ là không phải.
Đến khi tan ca, Trương Hàn Thi đến chỗ cô chỉ vào trong máy tính rồi nói :
" Bây giờ tôi gửi file cho cô, cô ngồi sắp xếp . Tính toán xong mới được về "
Sở Kiều Vy bất ngờ trước sự thay đổi này, trong cả ngày hôm nay cô được giao công việc đúng với vai trò là một thực tập sinh, đã tan ca rồi còn muốn cô tăng ca ở lại làm. Nhưng cũng không thể phản bác được gì vì đống tài liệu này không lẫn vào đâu được, Thời Cảnh Lâm. Anh ta vậy mà lại vừa thu mua công ty cô mới vào.
Hiện giờ anh ta lại là giám đống của công ty cô, có vẻ không muốn cô hưởng thụ, nhàn nhạt làm công việc công sở. Cô lủi thủi trong lòng không ngừng oán trách tên ác ma đó, hắn đây là muốn trả thù vụ cô nhờ mang áo đến sao.
Khi này đồng hồ đã chỉ điểm 11 giờ, trong phòng cũng chẳng còn ai. Cô duỗi cơ rồi lại tiếp tục gõ bàn phím, đầu óc sắp nổ tung đến nơi rồi. Đôi mi nặng trĩu, muốn nhắm chặt lại nhưng rồi lại phải tiếp tục dán vào màn hình máy tính.
Khi này người giúp việc ở nhà đang lo lắng không biết có nên ra ngoài tìm kiếm cô chủ của mình không thì bỗng cánh cửa mở ra. Bước vào bên trong chính là Thời Cảnh Lâm, cơ thể nặng trĩu, mệt nhọc hết cả vai.
Anh cởi chiếc áo vest đen, tháo lỏng cà vạt rồi nằm xuề lên chiếc ghế sô pha xám. Vừa thấy cậu chủ đã về, người giúp việc vội vàng đi ra, không ngừng hỏi anh.
" Cô chủ, cô chủ chưa về ạ? Ngài có biết không "
Gã chỉ đặt tay lên trán, rồi dửng dưng mà đáp lại lời :
" Cô ta đêm nay có thể về muộn, bọc đồ ăn rồi tí hâm nóng đi "
" Vâng... "
Khi này anh không khỏi bật cười thành tiếng, vội che lấy miệng của mình. Sau khi từ công ty của Sở Kiều Vy đi về anh đã ra sức thu mua lại công ty mà cô vừa vào làm, tuy công việc chồng chất nhưng cuối cùng anh cũng làm được và yên vị ngồi trên chiếc ghế giám đốc và dưới trướng anh là cô vợ thực tập sinh kia.
Anh ngồi dậy với lấy cốc cà phê rồi ung dung cảm nhận hương vị đắng tràn vào trong khoang miệng. Sau đó anh lôi laptop ra bắt đầu làm việc, trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh Sở Kiều Vy về nhà với hai quần thâm dưới mắt.
" Sở Kiều Vy, tôi muốn xem biểu cảm của cô quá "
Bên phía Sở Kiều Vy, cô có cảm giác ai đó đang nhắc đến mình nhưng rồi lại chú tâm vào công việc . Trong lòng thầm nghĩ khi về đến nơi sẽ chửi cho Thời Cảnh Lâm một trận ra trò, đôi mi nặng trĩu cố gắng giữ vững. Cứ vài giây cô lại mắt nhắm mắt mở.
Đưa đôi mắt mệt mỏi đã nhìn màn hình cả hàng giờ đồng hồ, rồi lại quay sang nhìn đống tài liệu cần photo. Cô mới vào mà đã bắt đầu tan ca rồi, đã vậy sếp cô giờ lại còn là tên chồng kia nữa.
" Thời Cảnh Lâm, anh đợi đó. Tôi mà xong việc là anh biết tay "
Dưới bãi đổ xe, Lục Bình Xuyên cứ chuẩn bị nhấc bước lên lầu rồi lại đi vào ô tô của mình. Trong lòng không khỏi thấp thỏm lo sợ , anh muốn lên giúp đỡ cho Sở Kiều Vy nhưng lại sợ cô ghét anh. Anh đã bị cô cấm tiếp xúc thân mật ngay giữa công ty, giá như anh đến sớm một chút , tỏ tình nhanh rồi tán đổ người con gái anh yêu .
Nhưng đã quá muộn màng, biết Sở Kiều Vy không yêu gì Thời Cảnh Lâm nhưng cô ấy dù gì cũng có danh vị , anh cũng không thể nông nón mà chạm vào cô được. Lục Bình Xuyên thủ thỉ với lòng của mình rồi lại nhìn lên tòa nhà cao tầng nơi có một căn phòng đang bật sáng.
" Sở Kiều Vy, anh muốn có được em.. "