" Ông ông đang nói giỡn đúng không!? ".
Quá kì lạ, rõ ràng vài hôm trước còn đang tươi cười với cô giờ lại quay sang tự tử. Điều này là không đáng tin, cô vội vã thay một bộ đồ khác lịch sự hơn rồi nói lại với người quản gia :
" Đưa cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay lập tức ".
Người quản gia ngay lập tức đọc địa chỉ cho cô. Nghe được thông tin thì tắt máy ,lật đật chạy xuống lầu còn tiện miệng mà nói với người hầu trong nhà :
" Tối nay tôi về muộn, không cần chuẩn bị phần của tôi ".
Dù sao Lục Bình Xuyên cũng là bạn thân lâu ngày không gặp, trước đây cô luôn trêu chọc anh. Giờ anh gặp nạn đương nhiên phải đến hỏi chuyện biết đâu có thể giúp ít được cho anh ta.
Đi thẳng xuống gara, xe còn chưa kịp nghỉ ngơi thêm đã phải tiếp tục vận động. Cô ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn chéo người. Khởi đậu xe, lao thẳng ra bên ngoài với tốt độ nhanh nhất có thể.
Bên phía của Lục Bình Xuyên, anh bất lực nhìn người quản gia của mình. Chỉ là lúc nãy bị cạnh tủ làm xước da ở cổ tay thêm cả việc hôm qua thức đêm để hoàn thành KPI khiến mắt thâm quần, cả người mệt mỏi thiếu sức sống.
Người quản gia vừa nhìn lại nghĩ anh muốn tự tử nhưng bất thành, liền hớt hải kéo anh đến bệnh viện. Đi đến nơi bác sĩ chỉ bảo anh nghỉ ngơi là phục hồi, vừa về đến nhà đã nghe tin người quản gia của mình vậy mà nhân lúc anh đang ở bệnh viện gọi cho Sở Kiều Vy.
Khi nghe được tin này thì đã quá muộn, dù anh cố gọi lại điện thoại nhưng cô dường như không nghe. Tưởng tượng cảnh Sở Kiều Vy đi đến mà thấy anh vẫn còn nguyên trạng liệu có cạch mặt anh luôn không?
Lục Bình Xuyên thở dài, trong tâm dâng lên nỗi sợ hãi, thấp thỏm không thôi. Anh bèn hỏi quản gia :
" Sao ông lại gọi cho Sở Kiều Vy mà không phải những người khác ".
Người quản gia thản nhiên nói :
" Vì lúc đó cậu chủ nói mớ cái tên Sở Kiều Vy, tôi lục danh bạ thì thấy một số điện thoại được để tên là.... "
" Dừng.. dừng, đừng nói nữa "- Anh nhanh chóng ngăn cản
" Người phụ nữ anh yêu? "
" Aaaaa!! "- Lục Bình Xuyên ngượng ngùng mà hét lớn.
Anh quỳ gục xuống nền sàn, đôi tay không chống đỡ nổi cơ thể nặng nề này. Anh nhục nhã không thôi, vội vội vàng vàng mà đi lên lầu với tâm trạng rối bời. Không ngờ lại bị người khác phát hiện ra bí mật, anh quả thực là không can tâm, không chấp nhận điều này.
Vừa nói anh vừa đi lên phòng, nhớ đến việc lát nữa Sở Kiều Vy đến nơi. Lục Bình Xuyên không biết nên đối diện như nào, suy nghĩ đủ mọi cách vẫn là nên nói sự thật nhưng nhỡ đâu cô ghét anh thì sao?
Chẳng mấy chốc Sở Kiều Vy đã có mặt tại biệt thự riêng của anh. Cô tiến vào trong, lịch sự nói tên của mình với quản gia. Ông nhanh chóng dẫn cô lên tận phòng của cậu chủ. Vừa mở cánh cửa, đập vào mắt cô là Lục Bình Xuyên mặt mài tái mét.
Chưa hiểu chuyện gì cánh cửa đã bị đóng sầm còn nghe thấy tiếng khóa trái cửa. Lục Bình Xuyên nghĩ nhiều quá thật sự là đã lâm bệnh, anh mừng ra mặt vì ít ra còn vớt vác được mặt mũi của mình.
Nằm trên giường không động đậy, cơ thể khó chịu. Cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng rang. Toàn thân như tê liệt, khó cử động. Nặng nề đến không thể hiểu.
Vừa thấy Sở Kiều Vy anh cố gượng dậy chào hỏi cô đàng hoàng dù sao thì đây cũng là người con gái anh yêu vì anh mà cất công đến chí ít phải biết lịch sự mà đón tiếp.
" C.. chào em Sở Kiều Vy.. "
Sở Kiều Vy đi đến đỡ anh nằm xuống lại. Cô nhìn xung quanh rồi lại thắc mắc hỏi anh :
" Quản gia bảo anh tự tử đây là thật sao? "
Lục Bình Xuyên ngượng ngùng quanh mặt sang chỗ khác chỉ đành giải thích :
" Thật ra là ông ấy thấy anh bị bệnh tưởng anh sắp chết. Làm phiền em rồi. "
Cô bấy giờ mới nhẹ nhõm mà thở một hơi, nếu như bạn thân cô mà chết thì cô biết phải làm thế nào bây giờ? Cũng may là không sao cả. Sở Kiều Vy nhìn sang khăn ước đang đặt trong chậu nước.
Dù sao cũng đã đến đây, cô ở lại giúp đỡ Lục Bình Xuyên một xíu coi như trả ơn vụ anh ta đã sửa máy tính giúp cô vào hôm trước. Đôi tay thon dài nhẹ nhàng giặt khăn, xếp cẩn thận rồi đặt lên trán của anh.
Luồng khí mát từ khăn ướt nhanh chóng lan ra khắp cơ thể của anh, khiến cho anh thoải mái mà thở đều. Cảm nhận sự mát lạnh, anh nhìn sang Sở Kiều Vy. Cô đang cẩn thận bẻ thuốc viên, rót nước cho anh uống.
" Cảm ơn.. "- Anh đưa tay nhận lấy thuốc và nước.
" Không có gì, dù sao tôi cũng đã đến đây mà ".
Nói xong cô tiến lại chỗ cửa sổ, nhẹ nhàng mà kéo rèm mở bung cánh cửa. Làn gió mát dịu nhẹ kéo theo hương hoa ở khu vườn phía bên dưới lọt vào trong khoan phòng, mùi hương nhè nhẹ khiến lòng người trở nên điềm tĩnh hơn.
Cô lẳng lặng mà tận hưởng khí trời bên ngoài, xong xuôi cô lấy ghế ngồi bên đầu giường mà kể cho anh nghe chuyện của cô. Lục Bình Xuyên chăm chú mà nghe còn đưa ra ý kiến của bản thân, hai người nói chuyện rất hợp tính nhau.
Vài giờ trôi qua, trời cũng đã sựt tối. Màn đêm dần đi lên tô đen đi sắc cam còn đang nhàn nhạt hiện hữu trên bầu trời thoáng đãng kia, cô nhìn vào đồng hồ trên tay cũng đã tám giờ rồi.
Dạo gần đây Thời Cảnh Lâm không ngủ ở biệt thự khác mà dọn về ăn, ngủ, làm việc tại đây luôn. Giờ này chắc anh ta cũng đã ăn xong cơm tối, cô cũng cần về nhà để mai dậy sớm đi xem mảnh đất cô định mua.
" Nhanh khỏe lại rồi đi làm, giờ tôi phải về đây! ".
Nói đoạn, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lục Bình Xuyên nhìn cô gái anh yêu đang dần rời xa anh, sự tiếc nuối nhanh chóng lấn áp lý trí. Anh nắm chặt lấy tay của người mình hằng ôm mộng bấy lâu nay.
Anh vậy mà góp nhặt dũng khí nói ra lời từ tận đáy lòng của mình :
" Anh yêu em, Sở Kiều Vy! "
Cô lặng người đi vài giây trước câu nói của người đàn ông cô xem là bạn. Sở Kiều Vy không nói không rằng nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi tay của cô.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh. Đôi mi rũ xuống, cánh môi hồng khẽ mím chặt sau đó lại lặng lẽ buông lời tuyệt tình :
" Lục Bình Xuyên, em chỉ xem anh là bạn không hơn không kém. Anh cũng biết em có chồng rồi mà? "
" Em đâu yêu hắn? Em cũng chỉ là bị ép cưới, anh.. anh sẽ cố cứu em! "
Lục Bình Xuyên kiên định nhìn cô thầm mong cô sẽ cho anh cơ hội. Anh biết bây giờ đã quá muộn màng nhưng chí ít vẫn là mong chờ Sở Kiều Vy thật sự sẽ tin tưởng anh nhưng vẫn là không như anh nghĩ.
Cô lạnh nhạt, ánh mắt không cho anh lấy một hy vọng nhỏ nào. Sắc đen tựa như vực thẳm không đáy, cùng cực của sự hy vọng, giọng nói lạnh lùng cất lên khác với giọng nói ấm áp ban nãy :
" Anh không thể cứu được em, việc giúp em chính là Lục thị sẽ phải đấu 1 chọi 2, Sở thị và Thời thị đã liên minh với nhau anh nghĩ anh có thể làm được gì? "
" Em giờ cũng là người có chồng, Thời Cảnh Lâm hắn ta có thể khiến đè ép Lục thị đến bờ vực sụp đổ. "
Cô nói xong liền đi ra phía cửa, còn không quên để lại cho anh một câu nói :
" Và em không yêu anh, cũng không thể trao cho anh hy vọng. Chuyện ngày hôm nay coi như em không nghe thấy. "
" Về sau vẫn là những người bạn, đồng nghiệp tốt được không? "
Lục Bình Xuyên tâm trạng khó tả chỉ đành nở nụ cười chua chát nhìn cô, cổ họng đắng ngắt. Nghẹn ắng hẳn đi những câu anh định nói, chỉ thốt ra được một chữ.
" Được. "