Cuộc Hôn Nhân Cưỡng Ép

Chương 22: Mỏ Vàng




Thời Cảnh Lâm bước xuống cầu thang, anh định sẽ tiến ra bên ngoài gara. Có lẽ Sở Kiều Vy đã chạy ra khỏi nhà nhương anh đã nhầm. 3

Sở Kiều Vy với bộ váy lấp lánh ánh bạc, lịch sự mà ngồi trên ghế sô pha. Dáng vẻ yêu kiều được ánh nguyệt quang chiếu rọ. 4

Xuyên qua lớp kính của ô cửa sổ, khuyên tai lấp lánh sắc bạc khẽ đung đưa theo từng chuyển động. Mái tóc đen óng xoăn mượt được vén ra phía trước ngực.

Đôi mắt đen tựa hồ như đáy vực không một tia sáng, kiên định nhìn về phía trước. Nét mặt thanh tao, các đường khối được ánh sáng làm cho sắc nét.

Sở Kiều Vy thong thả mà uống trà ở bên dưới, cô đã dự đoán được Thời Cảnh Lâm sẽ bước xuống để đuổi theo cô. (3

Thời Cảnh Lâm trông thấy cô, đôi mắt không tự chủ mà chòng chọc nhìn vào người phụ nữ âm sắc trước mặt. Anh trầm giọng : (1

"Sở Kiều Vy, cô không bỏ đi ?"

Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, đôi môi đỏ khẽ nói :

" Vì sao tôi phải đi, tôi đâu còn nơi nào để đi?"

Nét mặt của anh đã để lộ rõ tất cả. Sở Kiều Vy cô đây đã nhìn thấu.

" Anh duoi theo toi lam gi? "

Ánh mắt trầm xuống, bầu không khí ngột ngạt này ngay cả cô cũng không chịu được. Đang định cất tiếng thì anh đã nói trước :

"Sở Kiều Vy, khi nãy là hiểu lầm. Tôi không phải người sẽ tùy tiện lên giường với người khác. " (5)

Cô không nói gì, chỉ lặng im nhìn người đàn ông trước mặt đang cố gắng thanh minh cho bản thân. Cô biết anh không làm gì sai cả.

Điều khiến cô đau buồn không phải là vì anh ta ngoại tình mà là anh ta dám đem người phụ nữ khác lên giường của cô

Sự dơ bẩn ấy, chỉ cần nhớ lại cũng mang đến cảm giác bụng cồn cào, buồn nôn muốn trào ngược lên cổ họng. Sự đắng chát đang loang tỏa trong miệng. (D)

Cô hiểu, cô hiếu hết.

Thời Cảnh Lâm thấy cô vẫn bất động tại chỗ, từng bước tiếng đến. Âm thanh của đôi chân trần vang vọng lên mỗi khi chạm bước xuống sàn nhà lạnh lẽo, vô thanh.

Từng bước, từng bước tiến gần đến chỗ của cô. (

Sở Kiều Vy ánh mắt lạnh nhạt. Khuôn mặt vẫn bình tĩnh, thờ ơ. Thời Cảnh Lâm nhìn người phụ nữ yên vị trước mặt không hiếu sao tim anh lại nhói lên. (3)

" Dự án của cô đang được tiến hành rất tốt. "

Nói xong anh lấy ra trong túi quần âu là một tờ ngân phiếu trắng. Đặt nhẹ lên trên mặt bàn trắng tinh.



" Cô điền số tiền cô muốn vào đây."

Sở Kiều Vy cô đây cũng cảm nhận rõ, hai bên chỉ là mối quan hệ giao dịch. Cô sẽ xây dựng sự nghiệp, một tay hạ bệ Sở gia sau đó ôm tiền mà hưởng thụ cuộc sống.

Nếu tìm được cha mẹ thì càng tốt cho cô, chỉ sợ rằng người cha mẹ ruột ấy có như cô nghĩ không thôi. Bỏ con lại trại trẻ mồ côi mà.. (

Cô đi đến bàn tủ tivi, lấy ra một cây bút kim mực đen. Sở Kiều Vy suy nghĩ một hồi thì điền số tiền vào ngân phiếu. Điền xong cô đưa ra trước mặt anh.

" Tôi không cần nhiều, nhiêu đó là đủ rồi. "

Anh cầm lấy tờ ngân phiếu khẽ câu lên nét cười lạnh nhạt. Trong ngân phiếu ghi là " 100,000,000 cny ".

" Cô tham lam thật đấy, Sở Kiều Vy. " (1

Số tiền này tuy không nhằm nhò gì với anh. Sở Kiều Vy nếu như người phụ nữ này muốn nhiều hơn thì anh vẫn đáp ứng được.

Sở Kiều Vy chỉ nhìn anh với vẻ mặt không vui, cô định viết thêm ba số không nữa nhưng sợ anh ta sẽ bảo cô tham lam giờ đây giảm bỏ vẫn bị nói là tham lam.

Thời Cảnh Lâm nhìn xong con số thì trả lại cho cô, dặn dò kĩ càng. Xong việc, anh bước lên lầu.

Bất chợt đôi chân của anh khựng lại trước vài bật, anh xoay lưng lại. Đôi môi khẽ mấp máy vài lời.

" Xin I6i. "

Nói xong, anh đi vội lên lầu bước vào phòng làm việc của mình. Để lại Sở Kiều Vy với khuôn mặt kinh ngạc, đứng người tại chỗ. (

Nhưng rồi cô lại lấy được trạng thái vốn có của mình, nhẹ nhàng mà uống nốt ngụm trà cuối cùng. Đôi tai khẽ ửng hồng,đây là lần đầu có người nhú nhường xin lỗi cô.

Sáng hôm sau.

Diện lên cho mình bộ váy xanh sẫm, lấp lánh ánh xanh. Ôm bó xát đầu gối, lựa chọn lấy một đôi bông tai. Xong việc thì tiến hành trang điểm nhẹ nhàng

Cô chậm rãi bước xuống nhà. Đêm qua cô phải chuyển đồ đạp mình sang phòng khác. Giúp việc bị gọi đến vào sáng sớm, đương nhiên là họ được trả thêm tiền nên mới nguôi ngoai phần nào.

Sở Kiều Vy còn cẩn thận tìm thêm vài người hầu thân cận trong nhà cùng cô đi đến mảnh đất hoang ấy

Vừa đến nơi, khung cảnh hoang tàn như cô nghĩ. Không có lấy một bóng người, cảm giác ớn lạnh khiến họ rùng mình mà sởn gai ốc.

Lý do khu vực này bị đồn là có ma cũng phải vì trước khi sanh bằng mảnh đất này thì đây vốn từng là nghĩa địa.

Sở Kiều Vy vừa đặt chân vào trong khu vực đã nhận ra điều kì lạ.

Đất ở đây khá tơi sốp, cô đưa tay xuống bốc lấy một mảnh đất để xem xét kĩ càng. Độ ẩm ướt này rất thích hợp để trồng một thửa ruộng.

Bất chợt một cảm giác xoẹt ngang qua người cô. Đôi môi khẽ câu lên ý cười. Sở Kiều Vy phủi đất trong bàn tay của mình rồi bước trở lại lên xe.



Cô gọi điện ngay cho ông chủ hiện tại của mảnh đất bị bỏ hoang. Đầu dây bên kia cất lên :

"Xin chào, cô là Kiều Vy đúng không ạ?"

" Vâng, tôi muốn mua lại mảnh đất này. Giá cả cho ông tự quyết định. "

Ông ta suy nghĩ hồi lâu, dù sao đây cũng là mảnh đất ông được giao phó lại. Nhưng không giúp ông kiếm được thêm tiền còn khiến cho ông lỗ vốn phải bồi thường cho người ta.

Nghe đến có người chịu mua lại mảnh đất này mà không phải thuê. Ông ta cũng đắn đo hồi lâu nếu như bị kiện thì quả thực quá xui cho ông đây.

Chưa đế ông kịp nghĩ thêm thì Sở Kiều Vy đã ra giá :

" 10.000.000cny "

" Hả, đế tôi suy... "

" 15.000.000cny "

" Tôi.. tôi.. khoan đã "- Ông ta lắp bắp nói.

Chưa để ông ta kịp nghĩ thêm thì cô lại tiếp tục ra giá, giá cuối cùng là " 50.000.000cny ". Lần này lão không chần chừ hay lưỡng lự nữa mà trực tiếp chốt giá.

Hai người đã hẹn gặp địa điểm là vào chiều nay để bên đưa giấy tờ chuyển nhượng bên thì đưa tiền mặt. Lão cứ nghĩ mình vớ phải mối hời còn thầm trách người kia ngu muội.

Mảnh đất này trước đây lão chỉ mất có 10.000.000cny để có được giờ đây vừa trả được hết nợ còn có thêm tiền để chơi lô đề, đương nhiên là không ngần ngại mà đồng ý

Lão nghĩ mình thật may mắn khi bán đi được mảnh đất xui xẻo, làm gánh nặng suốt bao lâu nay nhưng lão nào ngờ được.

Lão đã bán đi một thứ khi đổi ra còn nhiều gấp bội số tiền lão được trả.

Sở Kiều Vy bên này thì ung dung mà ngồi trên xe, người làm không khỏi hoang mang. Có người cất tiếng :

" Cô chủ, cô mua mảnh đất với giá như vậy không phải là lỗ chết người ư? "

"Phải đấy, mảnh đấy ấy cùng lắm chỉ khoảng 15.000.000cny thôi. "

Cô không nói gì chỉ sờ vào đôi tay vẫn còn dính ít đất cát kia. Khi vừa bước vào cô đã nhận ra bên dưới có thứ gì đó, sờ vào lớp đất bên dưới càng làm cô chắc chắn với suy nghi của mình.

Giá tiền cô bán cho ông ta sau nay khi bán đi mảnh đất cô sẽ lãi được gấp hai thậm chí là gấp ba lần số tiền đã mua lúc đầu.

Đôi môi mọng khẽ mấp máy, ánh mắt kiên định chứa đầy sự thỏa mãng không thôi :

" Bên dưới có một mỏ vàng. "